ClassA7.Com New Document XtGem.com


Home
Wap2
Forum
19:24
08/08/12
Chào Bạn Chúc bạn một ngày tốt lành


Cập Nhật
+ Đang tập làm cái giao diện web cho wap.khó vãi
+ Đã update hình nền nhá...vô xem thử nè
Hình Nền
¤ Quảng Cáo
AnhSaoTroi.mobie.in Trang update nhiều truyện teen,truyện kiếm hiệp,tiểu thuyết...

***
....
- Dạo này, em ổn chứ?
- Không ổn 1 chút nào chị ạ. Nhưng ko hiểu sao em vẫn chưa thể gục ngã, em vẫn cứ phải tiếp tục cuộc sống với một đống nguyên tắc cũ rích. Còn chị?
- Chị á? Đương nhiên là phải ổn rồi, chị phải sống thật tốt để đợi đến ngày đứa bé ra đời chứ. 3 tháng nữa, em nhất định sẽ có 1 đứa cháu trai. J

- Chị ah?! Em xin lỗi! Tất cả là tại em ko tốt, là em có lỗi với hai người... Em ko biết em đã gây nên những oan trai gì nữa.. em ko biết... thật sự ko muốn biết...

Trước mặt người con gái này, tôi càng thêm hoang mang. Tại sao ... tại sao... chị có thể bình tĩnh đến như thế sau tất cả mọi chuyện.

- Anh ấy biết phải không?
- Uh, chị đã nói cho anh ấy biết, vì vậy anh ấy mới đồng ý kết hôn...
- Là sao??? – thật sự tôi ko hiểu chị đang nói gì. Quả thật đối với những người giỏi như anh và chị, tôi đúng là ngu ngốc.
- Em ko biết ư? Hiiiii... thật ra người anh ấy yêu là em chứ ko phải là chị...
- Dạ?! – tôi kinh ngạc đến độ thần kinh phải bị tê liệt đi 1 nửa. Sao chị lại có thể nói như thế?
- Em không tin ah? Cũng chẳng sao hết! Sự thật thì vẫn là sự thật. Chẳng ai có thể giấu kín nó được mãi mãi cả. Em cũng yêu Nhật Cường phải không?
- Sao cơ???

Dường như chị rất giỏi trong việc đưa con người ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.. Nếu quả thật giống như chị nói, vậy thì... Ôi không! Tôi ko muốn nghĩ và cũng ko muốn tin. Tất cả đã kết thúc rồi, cái gì qua hãy để cho nó qua đi...

- Chị ah...
- Hj, thật ra bí mật này chị đã nhìn ra từ lâu lắm rồi, chị là cố gắng gạt mình mà thôi. Chị đã ko đủ dũng cảm để đối diện với nó... Nhưng mà... chị sẽ ko hối hận đâu, trong câu chuyện này... chẳng có gì để mà phải hối hận cả... Anh ấy đã cho chị 1 đứa con như thế là đã quá tốt với chị rồi... Anh ấy không thuộc về chúng ta em ạ... Anh ấy là của tự do...

Như ko để cho tôi cơ hội nói, chị vội vã chèn vào 1 câu. Nhìn người con gái mảnh khảnh trước mặt, tự nhiên tôi vừa thấy thương cảm lại vừa thấy cảm phục chị ấy quá. Chị ấy đã nói đúng...

- Phải! Anh ấy là của tự do...

Tôi khe khẽ gật đầu rồi lại ngước mắt lên bầu trời. Bầu trời hôm nay ko có trong xanh như mọi khi, nắng hôm nay đã dọn đi nơi khác để lại một sắc màu rất u ám, dường như là trời lại chuẩn bị đổ mưa. Thế nhưng, anh vẫn ở trên đó phải không? Anh đang cười với bọn em đúng không? Chỉ cần có anh, bầu trời nhất định sẽ trở nên vô cùng đẹp đẽ.. Đột nhiên, một giọt nước mát lạnh lọt vào miệng có vị mặn chát. Tại sao nhỉ? Em đã ngước lên rồi mà, tại sao nước mắt vẫn ko thể kìm được. Anh đã từng nói, hãy chỉ vì anh mà cười chứ đừng vì anh mà khóc, vậy mà tại sao cho đến giờ em vẫn cứ phải khóc vì anh...

- Anh ấy rất yêu em, em có biết không?

Tôi ko trả lời, chỉ tuyệt vọng lắc đầu. Nếu như tôi thật sự biết thì tôi đâu có đau khổ lâu đến thế. Tôi thấy hoang mang quá, vào lúc này đây khi nghe được sự thật này, tôi ko biết mình phải nên tỏ ra vui hay buồn nữa.. Trong đầu tôi hoàn toàn rỗng tuyếch... Vì dù tôi có thấy vui hay buồn đi nữa, thì cả hai chúng tôi đều ko thể có lại anh 1 lần như thế nữa. Anh đi rồi, đã mãi mãi đi rồi. Tất cả những gì anh để lại cho chúng tôi, có lẽ chỉ là hoài niệm mà thôi... Nước mắt rơi mãi rồi cũng đến 1 ngày phải khô cạn, nỗi đau của ngày hôm nay đến 1 lúc nào đó rôi sẽ phải lùi lại ở ngày hôm qua. Tuổi trẻ rồi sẽ bị thay thế bởi tuổi già, tình yêu rồi cũng sẽ có lúc chẳng còn lại gì, chỉ có kí ức là tồn tại mãi mãi. Anh ở trong trái tim hai chúng tôi, là hồi ức của chúng tôi, vĩnh viễn sẽ ko bao giờ mất đi..

- Vào năm thứ 3, anh ấy quen chị, anh ấy đã thú nhận với chị điều đó. Anh ấy ko biết là bản thân mình đã yêu em từ lúc nào, thế nên anh ấy mới lo sợ, mới tìm cách trốn tránh, mới chịu cho chị 1 cơ hội, vì lúc ấy chị là cô gái kiên trì nhất trong việc theo đuổi anh ấy. Đã từng có rất nhiều cô gái xinh đẹp khác muốn làm quen với anh ấy, nhưng cuối cùng thì lại vì ko chịu nổi sự lạnh lùng của anh ấy mà bỏ cuộc. Anh ấy rất dịu dàng, lo lắng cho em, nhưng đối với những cô gái khác thì lại cứ như một tảng băng lạnh ngàn năm ko thể tan chảy. Em biết vì sao ko? Vì em đã từng nói rằng nếu như anh ấy vui vẻ với bất cứ 1 cô gái nào khác, thì em sẽ rất buồn. Lúc đó, điều khiến Nhật Cường sợ hãi nhất là nhìn thấy em buồn, thê nên anh ấy đã gần như là cách li với hoàn toàn con gái trong trường. Hj, anh ấy đã có lúc như vậy đấy, ngoan ngoãn nghe theo em vô điều kiện. Nhưng như em biết rồi đấy, trong trường anh ấy rất được con gái hâm mộ, làm sao có thể từ chối mãi được, cuối cùng thì anh ấy chỉ còn cách chọn im lặng, làm ngơ với tất cả bọn họ, rồi dần dần đám con gái đó biến anh ấy trở thành người lạnh lùng lúc nào ko hay. Thật ra, chị đã yêu anh ấy ngay từ lần đâu gặp mặt. Chị ko hề phủ nhận là chị đã bị đánh gục vì phần lớn là do vẻ ngoài của anh ấy. Nhưng khi có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, thì chị hiểu anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt. Nhiều lần nghe thấy anh ấy gọi điện giục em uống thuốc sau bữa ăn, hay là dặn dò em nhất định phải đợi anh ấy đến đón vì anh ấy phải ở lại trường có chút chuyện, hay là luôn miệng càu nhàu em lười nhưng tay thì vẫn cứ chép bài cho em, em có biết chị đã rất ghen tỵ với em không, lúc đó chị cũng chỉ mong rằng mình được làm 1 cô em gái của anh ấy thôi thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi... Chị đã lẽo đẽo theo anh ấy ngay từ năm thứ nhất cho đến tận năm thứ 3, chị cứ tưởng sự chờ đợi của mình chỉ là vô ích, ko ngờ cuối cùng thì ông trời cũng ưu đãi chị, cho chị 1 cơ hội...hj, dù tình yêu đó ko trọn vẹn, nhưng chị đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Con người sống cũng nên biết chừng mực cho chính bản thân mình, đừng nên tham lam quá. Vì lòng tham chưa bao giờ là có giới hạn cả...

- Chị ah..

Tôi khẽ xà vào lòng chị như để tìm kiếm chút tình yêu của một người thân.

- Hj, em gái ngốc... Anh ấy hay gọi em như vậy phải không?

Chị khẽ lấy lòng bàn tay xoa nhẹ tóc tôi. Cảm giác này quả thật rất dễ chịu. Trong lòng người đàn bà sắp được làm mẹ này, tôi ngoan ngoãn gật đầu.

- Anh ấy thật sự rất yêu em đấy! Cố bé ạ!

- Không đúng! Anh ấy yêu chị.. Chẳng phải mỗi lần nhìn thấy chị anh ấy đều rất vui hay sao?

- Hj, thật ra ko phải ai cũng có thể thẳng thắn mà nói ra những suy nghĩ của mình giống như em đâu, ah ko, ngay cả em cũng có lúc đâu có thẳng thắn..
- Đâu có? Lúc nào chứ?
- Thì chẳng phải chuyện em yêu anh trai mình, em đã giấu tất cả mọi người hay sao? J
- Hjx... thì vì em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người... cho nên...

- Phải...Nhật Cường cũng nghĩ như thế đó, anh ấy yêu em nhưng anh ấy ko thể ích kỉ. Mẹ anh ấy vì sinh anh ấy nên đã phải từ bỏ cuộc sống này, phải từ bỏ ba của anh ấy khi ông ấy còn rất trẻ. Vì điều này mà anh ấy luôn cảm thấy mình có lỗi với ba mình, anh ấy luôn hối thúc ông lập gia đình mới. Trải qua bao nhiêu năm, ông ấy mới tìm được một gia đình, nếu như Nhật Cường nói yêu em thì cũng đồng nghĩa với việc tự tay anh ấy đã phá nát hạnh phúc của ba mình. Làm sao anh ấy có thể chứ? Nhật Cường là 1 người con có hiếu, anh ấy sẽ ko bao giờ có thể làm điều đó, vì vậy nên anh ấy đã rất khó xử...

- Và anh ấy đã đến nhờ chị giúp...
- Uhm, buổi tối hôm đó, vĩnh viễn chị sẽ ko thể nào quên. Đã có 1 người con trai đứng ngay ngắn trước mặt chị mà nói...

- Yêu thử nhé! Vì giờ anh đang muốn trốn tránh. Anh vẫn đang rất yêu 1 người, anh ko thể đảm bảo sẽ quên được người đó, và có lẽ sẽ ko bao giờ quên được, chỉ là nếu như em đồng ý chấp nhận điều đó, thì chúng ta yêu nhau, còn nếu ko thì hãy xem như anh đang nói đùa.
- Em có thể biết cô gái đó là ai ko?

- .. Là em gái anh...

- Chị... chị ah...
- Ơ?! Có chuyện gì ah?
- Tại sao đang nói chị lại im lặng, rốt cuộc anh ấy đã nói sao?
- Anh ấy nói... Mà thôi bỏ đi, tự nhiên chị thây mệt quá, chị phải về rồi...
- Chị về 1mình được chứ? Hay để em đưa chị về nha?

- Ko cần đâu! Chị có thể về 1 mình được mà. Thỉnh thoảng em mới đến, hãy ở lại với anh ấy lâu 1 chút. Có thể anh ấy sẽ rất nhớ em đấy.. Ạh, còn nữa...

- Có chuyện gì sao chị?
- Cái này cho em..

Nói rồi, chị đưa cho tôi 1 chiếc mp4. Chiếc máy này chính là quà sinh nhật mà tôi đã tặng anh năm anh ra trường. Anh luôn đem nó bên mình, chưa bao giờ để tôi động đến nó, mặc dù là tôi đã mua nó. Quả thật ngày đó tính khí tôi rất tệ, rõ ràng là do tôi mua tặng người ta rồi nhưng chỉ cần thích là lại bất chấp tất cả đòi lại bằng được, nếu người ta ko giả, quyết phải ăn vạ đến cùng. Nhiều lần, anh đã chỉ trích tôi ra trò về vấn đề này, thế nên dần dần tôi cũng bỏ được cái tính xấu đó, những gì đã cho quyết sẽ ko lấy lại. Có lẽ vì thế mà tình yêu tôi dành cho anh sẽ vĩnh viễn ko thể đòi lại được nữa...

- Lẽ ra nó là của em, từ lâu lắm rồi... Chỉ là chị chưa có cơ hội để đưa nó cho em..
- Tại sao chị ko đến nhà em?
- Ko! Ở nơi đó có quá nhiều kỉ niệm, chị sợ phải quay trở lại nơi đó.
- Chị có định nói cho ba mẹ em biết về đứa bé ko?
- Ko đâu! Chị chỉ định nói cho em biết thôi. Đây là điều duy nhất chị có được từ anh, vì vậy hãy để chị được ích kỉ giữ lấy nó. Chị sẽ chăm sóc cho nó thật tốt. Hãy giữ bí mật này giùm chị nhé, được ko em? Coi như chị van xin em..

Ánh mắt chị cầu khẩn nhìn tôi. Nếu như đã ko muốn để tôi biết, thì tại sao chị ko nói dối ngay từ đầu? Có lẽ là do chị quá yêu anh nên ko muốn che giấu đi sự thật này. Chị nói đúng, tốt nhất là đừng nên để ba mẹ tôi biết chuyện này, nếu ko họ làm sao có thể để yên cho đứa cháu đích tôn này chứ... Ko khéo họ sẽ cướp mất con của chị đi mất..

- Được! Thằng bé là con của chị. Ko một ai có quyền giành giật nó với chị hết. Chị nhất định sẽ là 1 bà mẹ tốt.
- Hj, cảm ơn em, cảm ơn vì đã nhận lời giúp chị. Chị nhất định sẽ ko để thằng bé thiệt thòi đâu. Chị về đây! J
- Khoan đã!
- Có chuyện gì sao?
- Chị không còn hận em nữa chứ?
- J Không, thật ra trong chuyện này chúng ta chẳng có ai sai, chỉ là chúng ta ko thể nào cưỡng lại số trời mà thôi. Tạm biệt!

Nhìn người con gái với vóc dáng mảnh khảnh đó khuất dần, mà lòng tôi vẫn còn ngổn ngang khó hiểu. Chị nói vậy là ý gì? Rốt cuộc là đã tha thứ cho tôi rồi hay chưa đây???
Tôi bước đến bên cạnh tấm di ảnh của anh, khẽ nhỏen miệng cười. Cho đi cũng có nghĩa là nhận lại. Và em đã nhận lại được rồi phải không anh???

Tôi khẽ dựa người vào lan can phía sau, bắt đầu lấy tai nghe cắm vào chiếc máy mp4 đó, tôi muốn biết nội dung của nó rốt cuộc là gì mà chị lại đưa lại nó cho tôi. Hj, quá lâu rồi, cứ tưởng tôi sẽ ko thể nhìn lại chiếc máy này nữa, ko ngờ vật cũ lại hoàn chủ. Sau 3giây khởi động, cuối cùng tai nghe cũng có những tín hiệu đầu tiên... Trong playist vẫn chỉ luôn có 1 bản nhạc duy nhất...

“ ..Phải là anh thì em mới biết, anh yêu em yêu như thế nào... Những lúc em buồn đau, luôn có một bờ vai. Phải là anh thì em mới biết, khi khóc sẽ đau thế nào.. nước mắt ko rơi trên mi mà rơi trong trái tim anh... “

Từng giai điệu nhẹ nhàng lướt qua tai, như từng mảnh kí ức xưa cũ quay trở lại, khiến tôi ko thể cầm được nước mắt. Ngày đó, anh rất hay nghe ca khúc này, lúc nào cũng nghe, ngày ngày nghe với tâm trạng cực kì chăm chú. Lúc đó, tôi chỉ cười trêu chọc anh, nói anh quá giống ông cụ non, và luôn luôn đòi next bài khác... nhưng thật ra tôi đâu có biết, bài hát đó chính là bài hát đầu tiên và cũng chính là bài hát cuối cùng rồi...

“ ...em hãy trả lại cho anh 1 cuộc sống khi chưa có em... rất êm đềm... “

Phải! Giá mà tôi đừng xuất hiện trong ngôi nhà ấy, thì có lẽ cả hai.. ah không... cả ba chúng tôi chắc hẳn đã đều rất vui vẻ...

Rôi đột nhiên, tôi cảm nhận thấy như có giọng nói anh khẽ khàng ngay bên cạnh, như thê đang nói chuyện trực tiếp với tôi vậy. Tôi vội vàng, hoảng hốt đưa mắt tìm kiếm, thế nhưng xung quanh vẫn chẳng có bất cứ ai, chỉ còn những ngôi mộ nhỏ nằm san sát và những ngọn lau đong đưa theo chiều gió thổi...

“ Nhok k0n.. hôm nay em đã tặng anh chiếc máy này, anh vui lắm, xem ra em gái anh đã lớn thật rồi, ít ra thì ko còn làm anh mất mặt trước các bạn nữa...vì vậy anh quyết định sẽ chỉ dùng nó để ghi lại những nhận xét của mình về em qua mỗi ngày thôi. Vì là nhận xét nên nhất định sẽ phải có cả nói xấu và nói tốt, thế nên tuyệt đối chiếc máy này ko thể để lọt vào tay em, nếu ko chẳng khác nào anh đã đặt 1 chân vào quan tài cả..hjxhxj”

“ ..Nhok con... Hôm nay anh lại chọc giận em rồi... khổ quá đi mất.. Mệt quá! Em định hành hạ anh đến bao giờ mới vừa lòng đây hả cô pé...”

“ Ôi! Có ai cứu tôi với... Nhok con... em phiền quá đi.. em ko biết trong tuần này anh phải viết luận án tốt nghiệp sao... sao mà cứ gõ cửa phòng anh hoài thế... Muốn ăn thì xuống bảo mẹ đi, anh ko phải kho lương thực của nhà em.....Biết chưa??????? Ghét quá đi!”

“ Anh ghét em lắm... em biết ko hả... mè nheo quá... đáng ghét... phiền phức...tại sao anh lại có thể có 1 cô em gái cứng đầu như thế nhỉ? Mưa lớn như vậy mà còn ko về đi, đứng đợi làm gì hả... giờ thì hay rồi.. ốm thế ai sẽ lo hộ anh 1 ít đây... Phải nhanh khỏe nhé!”

“ Ôi...không...không... tốt hơn hết là em đừng có khỏe lại... cứ ốm mãi cũng được... Tốt nhất là đợi anh viết xong luận án hãy khỏe lại nhaz... đến lúc đó nhất định sẽ dẫn em đi chơi... cứ như vậy nha em gái... sorry em vậy..hjhj...”

“ Hừ.. phiền quá... thôi anh hối hận rồi...mau khỏe đi, chứ kiểu này xem ra anh còn thê thảm hơn...3h sáng em đòi ăn sữa chua nếp cẩm thì anh biết kiếm ở đâu ra chứ...”

“ ... Đau đầu quá... Hôm nay em lại xích mích với mẹ rồi.. Sao hai mẹ con suốt ngày ko hợp nhau như thế... Mỗi người bớt đi 1 tiếng là được mà.... Còn nữa.. em ko biết trên đời này anh cũng sợ mẹ nhất ah, thế nên đừng có lôi anh ra làm bia đỡ đạn nữa... Cứ theo đà này, có lẽ đến xương cũng chẳng còn nguyên vẹn mất...”

“ Phù! Ơn trời... ah ko... ơn em, cuối cùng thì anh cũng có thể hoàn thành xong cái bản luận án lộn xộn này rồi...Em đúng là con đỉa mà.. anh đã phải bỏ trốn đến tận khu giảng đường... vậy mà em vẫn ko buông tha... rốt cuộc hôm nay em đến trường anh để làm gì hả... cái gì mà muốn học cùng anh chứ, tưởng anh ngốc như em sao... học hành gì mà chưa nổi 5phút đã ngủ, rớt chảy thành sông rồi.hihi.. Con gái gi mà xấu tính... Càng ngày càng thấy đáng ghét.. Ôi! Nếu để em nghe thấy câu này, thì đúng là rất thảm đó, vậy nên đừng có nằm mơ mà lấy được mp4 của anh nghe chưa... Muốn đánh lừa anh hả... nằm mơ đi cô pé..”

...

“ Sao dạo gần đây.... em có chuyện gì buồn ah.. em luôn tránh mặt anh... ko còn đến quấy nhiễu anh nữa...nè , sao ko chịu nói chuyện với anh... chán quá đi...”

“ Có ai bắt nạt em ah... nói anh biết đi... anh nhất định sẽ ko tha cho kẻ đó đâu.. tuy nhiên em lại chẳng chịu nói.. trời ạ... em nói nhiều thấy điên đầu, ai dè ko nói còn điên đầu hơn.. lại định kiếm chuyện gì với anh đây...”

“ sorry nha nhok, dạo này này công việc của anh nhiều quá, ko thể lo cho em được.. thôi chịu khó mà tự lấy xe đi học nghen, anh sẽ ko đưa em đi học được đâu...”

“ Nhok ah... hôm nay... anh mới phát hiện ra 1 bí mật lớn nhok ạ. Dạo này anh ko được nói chuyện với nhok, anh cảm thấy rất khó chịu... ko hiểu vì sao lại thế.. nhưng giờ thì anh biết tại sao rồi... thì ra là... là... hj, là do anh đã yêu nhok mất rồi... buồn cười lắm phải không... yêu em gái mình thật ra chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cô em gái đó lại là em... Anh ko biết mình sẽ nên đối diện với em như thế nào nữa...thôi thì cứ tạm thời tránh mặt nhau vậy, đừng giận anh nhé... hi vọng cảm giác này sẽ sớm qua...”

Và rồi, anh còn nói rất rất nhiều nữa, nhưng tôi đã ko còn đủ kiên nhẫn để mà nghe tiếp. Tôi đã next đến phần record cuối cùng... Vẫn là giọng anh đầm ấm, nhưng có vẻ hơi hoảng hốt...

“ ... anh đã nói rồi... anh đã quyết định kết hôn... tất cả chúng ta đều phải mau chóng chấm dứt chuyện này thôi... hj vọng em sẽ hiểu... nhưng dường như là em đã ko hiểu. Em đã bỏ đi mất rồi, trước khi anh kịp nói cho em nghe tất cả... anh ko muốn giấu nữa... anh muốn nói là anh yêu em... yêu từ rất lâu rồi, nhưng tại sao em lại ko thể đợi anh nói hết chứ, em bỏ đi rồi vậy anh biết làm sao đây... đã gần 12h rồi, sao em vẫn chưa về chứ... em đang ở đâu vậy... ko được, anh phải đi tìm em...

Dường như anh đã quên ấn nút kết thúc, vì vậy mà máy ghi âm vẫn được bật. Bên trong tai nghe, ko còn giọng nói êm dịu của anh nữa, mà chỉ còn lại tiếng gió rít nghe đến kinh người. Tại sao bình thường khi nghe thấy tiếng gió, chúng ta lại ko biết rằng nó đáng sợ đến như thế nhỉ?

Ko biết là bên tai tôi, tiếng gió đó tồn tại bao nhiêu lâu... cho đến khi một chuỗi âm thanh chói tai thay thế...” kétttttttttttt...........” tiếng còi, tiếng phanh xe, tiếng mảnh kính vỡ, va đập vào nhau tạo thành 1 chuỗi hỗn độn... Âm thanh nghe đến kinh người. Tai tôi như ù đi. Rồi lại một khoảng im lặng nữa xuất hiện thay thế cho khoảng ngắn ồn ào. Có tiếng người xì xào, có tiếng bước chân vội vàng, và có cả tiếng của những giọt nước mắt... thế nhưng, dường như tất cả vẫn chỉ là rất mơ hồ...

- Nhật Cường, anh hãy tỉnh lại đi... Ko sao chứ? Đừng làm em sợ...

Bên tai tôi, tiếng khóc của chị, nghe thật thảm thiết. Là chị? Thì ra người bên cạnh anh trong lúc nguy cấp nhất ấy lại là chị chứ ko phải là tôi. Tôi cứ luôn miệng nói tôi yêu anh trai nhưng thật ra tình yêu ấy đáng giá bao nhiêu chứ? Vẫn biết tình yêu ko thể nào đem ra so sánh thế nhưng nếu thật sự bị đem ra so sánh thì tính yêu của tôi dành cho anh so với tình yêu của chị dành cho anh có lẽ chỉ đáng bỏ đi. Tôi đã làm được gì cho anh nào? Tôi đã đau khổ trong bao lâu? Tôi đã vì anh mà mắt đỏ hoe được mấy ngày? Thật chẳng bõ bèn gì, ngay cả trong lúc anh nguy cấp nhất thì tôi đã ngủ rất rất ngon mà chẳng thấy sốt sắng 1 chút nào .. Tình yêu ah? Có lẽ tôi ko có nó đâu, tôi chỉ biết ích kỉ yêu bản thân tôi mà thôi...Tôi là đứa con gái xấu xa nhất trên đời này...

- Đừng...khóc...

- Anh... anh tỉnh rồi...Anh sẽ ko sao hết... Tỉnh rồi là ko sao hết... ko sao nữa...ko sao...
- Ko..đâu... Anh xin...lỗi... Ngày..mai...

- Ko! Đừng nói gì cả... Ngày mai chúng ta vẫn sẽ kết hôn, đám cưới vẫn diễn ra, ko có gì thay đổi hết. Anh ko được phép hủy bỏ nó. Em ...em ko cho phép đâu... ko được...
- Anh xin lỗi... nhưng.... anh ko ...thể...hãy đi...tìm 1người...đàn ông tốt để họ... thay thế anh..chăm sóc em.. đồng ý với anh đi...
- Không! Nhất định anh phải cố lên. Em biết anh rất ...giỏi mà...Nhất định... anh sẽ làm được.. em tin anh sẽ làm được... nhất định anh phải khỏe lại để chăm sóc cho mẹ con em, anh ko được bỏ mẹ con em như thế... Đừng mà...
- Anh xin lỗi!... Con ..bé...con bé...đã về chưa...
- Đến giờ này mà anh vẫn còn lo cho nó sao? Anh có biết vì ai mà anh mới bị như vậy ko hả? Anh thật là ngốc!

- Ko đâu! Người ngốc... là nó... mới đúng... Hãy giúp anh đi tìm con bé được ko... ba mẹ anh... chắc chắn sẽ ko đi tìm nó về đâu... thật ra.. con bé rất đáng thương... nó chỉ có anh mà thôi... Giúp anh... đưa nó đến đây cho anh... coi như là anh cầu xin em... 1 lần cuối cùng thôi...Xin... em...đó...
- Haizz..Thôi được! Em sẽ đi tìm nó... Anh nhất định phải đợi em quay trở lại, nhất định phải đợi đấy...

Nói rồi, tôi nghe thấy có tiếng bước chân chạy vội vàng. Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở nên im ắng, dường như chỉ còn nghe thấy tiếng thở thoi thóp của anh.. Không biết lại là bao lâu nữa, tôi mới nghe thấy tiếng của anh...

- Nhok kon... hưzz... anh sợ anh sẽ ko thể đợi cho đến lúc em tới được rồi, anh ko thể ở bên cạnh chăm sóc cho em được nữa... vì thế.. nhất định em phải kiên cường lên, đừng trẻ con mãi như thế.. Đừng khóc, anh đã nói rồi... đừng vì anh.. mà khóc... hãy chỉ vì anh mà cười thôi...Em có biết không? Anh đã từng rất muốn làm 1 người anh trai tốt, chăm sóc, bảo vệ cho em cả đời, nhưng thật ko có cách nào khác, đã ko thể giữ lời hứa đó được nữa rồi... Anh phải đi thôi! Nơi này có lẽ ko dành cho anh. Em còn nhớ chứ, em đã từng nói với anh rằng người đã mất chỉ thật sự mất khi người còn sống ko còn nghĩ tới họ nữa. Vậy nên, chỉ cần em ko quên người anh trai này... thì anh nhất định sẽ mãi mãi... ở bên em... ko bao giờ... rời xa... Anh thật sự... rất... yêu em....Títttttttttttttttttt.........”

Đùng! Đùng!

Đột ngột bầu trời vang lên vài tiếng động lớn rồi sau đó kéo theo một trận gió nổi lên, và nhanh thôi mưa bắt đầu xả xuống. Lạnh và ướt. Đúng là nắng mưa bất chợt như khuôn mặt của 1 đứa trẻ, chỉ cần nó vui thì nó sẽ cười, nó ko vui thì nó sẽ khóc, mặc kệ người ta có cảm thấy điều đó phiền hay ko. Mưa như thế kể cũng tốt, vì nó sẽ ko để cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em được. Em ko khóc đâu, không phải khóc vì anh đâu.. mà không... tự nhiên em muốn khóc anh ạ, chỉ 1 lần thôi... lần cuối anh nhé.. hãy để cho em được khóc như 1 đứa trẻ bên cạnh anh... rồi ngày mai em hứa em sẽ trở lại một cuộc sống bình thường – cuộc sống ko có anh... Em hứa mà...

.....
New Document
Trang trước :


XtGem Forum catalog