Duck hunt
ClassA7.Com New Document XtGem.com


Home
Wap2
Forum
19:24
08/08/12
Chào Bạn Chúc bạn một ngày tốt lành


Cập Nhật
+ Đang tập làm cái giao diện web cho wap.khó vãi
+ Đã update hình nền nhá...vô xem thử nè
Hình Nền
¤ Quảng Cáo
AnhSaoTroi.mobie.in Trang update nhiều truyện teen,truyện kiếm hiệp,tiểu thuyết...
P/s:( Vì là chuyện đi sưu tầm nên cũng có nhiều chỗ không đúng lắm,mọi người thông cảm nha)



Phần 7


----------------------------
Đập vào mắt nó bây giờ là ánh sáng chói chang của mặt trời, ai mở rèm cửa phòng nó ra thế nhỉ? Vớ pé dế cưng ở đâu giường, 10h sáng rồi, ơ nhưng sao lại là thứ 3, hôm qua là chủ nhật cơ mà???, lết xuống tầng 1, đầu vẫn còn đau như búa bổ. Mùi gì thơm thế nhỉ? " Ọc ọc...", bụng nó ********* rồi đây này, đói quá. Đi theo tiếng gọi của "ông anh ruột", nó vào bếp, woa, trong bếp bây giờ là cảnh tượng có một không hai: hai " hoàng tử" đang...băm băm chặt chặt...nấu ăn ( lão Zun với Phong chứ còn ai nữa).
- Hơ hơ...hắt xì...
Hai thằng con trai ngừng tay, nhìn ra khỏi cửa, mừng húm:
- Dậy rồi hả con này? Tao cứ lo, còn đếch dám nói với ông bà già nữa...( đương nhiên không phải Phong nói rồi). Bình thường chả ốm đau gì...
- Em dậy rồi ah? Anh lo quá... ( đấy, Phong là phải nhẹ nhàng thế này chứ)
- Vâng, hôm trước em nghịch mưa...nhưng sao hôm nay 2 anh lại nấu nhiều món thế? có khách ah?
- Khách nào? Nấu cho mày ăn hết đấy, tao biết thừa mày mà tỉnh dậy thì chỗ mày đến đầu tiên là bếp mà he he, ngủ suốt 2 ngày, con dở người.
- Ah, thảo nào em thấy lạ, hôm qua mới chủ nhật mà hôm nay lại là thứ 3 he he
Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó, nó đỏ bừng mặt:
- Hết sốt rồi, may quá, nhưng sao mặt em đỏ thế?
- Em...
- Hôm đấy My nó cứ lay mãi mà em không dậy, mà cái giọng nó còn bực bực nữa chứ, làm anh lộn hết cả ruột.
- My đến tìm em ah?
- Chứ còn gì nữa, mà mày làm cả bọn chúng nó cuống hết cả đít lên, Giang còn khóc nữa...
- Con Lùn nó khóc hả anh? Ối cha mẹ ơi, kỳ tích, em làm nó khóc này
- Uh, khóc to lắm, dù tao đã bảo mày là quái nhân, ngủ một giấc là khỏe ngay, thế mà cứ khóc mãi, tội nghiệp..
- Xời, em anh nằm vật vã mệt nhọc ốm yếu mà anh không thấy tội, lại đi tội con " người dưng nước lã" đấy, khóc mỗi tí thôi mà...
- Dưng cái gì? Chị dâu tương lai của mày đấy...
- Thôi, không cãi nhau nữa, lại ăn đi Zin, em đói mà, đúng không?
- Ơ...đúng là đang đói, tự nhiên tốn ít calo cãi nhau với lão già ấy, hứ...
- Thôi, lạy mẹ, mời mẹ xơi...
Nó xông vào cuộc chiến, toàn món ngon thế này, lại do 2 người đẹp trai nhất nhà nấu, ngu gì không ăn. Ăn xong, nó phi lên gác lấy điện thoại gọi cho đám chiến hữu.
- Alo, Lùn hả?
- Ối giời ah, con khốn này, bây giờ mới tỉnh ah?
- Oh, tỉnh rồi, xin lỗi đã làm mất mấy lít nước mắt của chị dâu..
- Còn mệt không?
- Khỏe như voi.
- Ông Zun nói đúng thật, mày đúng là quái nhân...
- Ờ, ông Zun nhà mày là anh của quái nhân, thôi không nói nữa, chúng mày đến nhà tao luôn đi, nhớ anh em quá.
- Rồi đến ngay đây.
..............................
Phòng nó
- Chào em Zin, lâu rồi không gặp anh cứ tưởng em chết rồi chứ?_ Phát ngôn bừa bãi, con Sứt xứng đáng nhận một cái cốc đầu.
- Con ỉn, mày rủa tao thế ah?
- Khiếp, tao chả thấy có đứa nào như mày, sốt đến 40 độ, thế mà ngủ một lèo 2 ngày rồi lại khỏe như trâu, yêu tinh...
- Ơ kìa em Cút, mình là đồng loại mà.
- Thôi không đủa nữa, tao không biết, tối nay con Zin phải bao anh em một chầu ở 999, thống nhất thế nhé.
- Ôi, chúng mày ác thế? Tao vừa ốm dậy mà đã bóc lột thế ah?
- Ơ kìa em Zin, mình là đồng loại mà_ cả lũ nhại lại cái giọng của nó.
- Con Híp này, sao không nói gì từ nãy đến giờ thế? hay là bị ai cắn mất lưỡi rồi? Ah mà thấy bảo hôm trước mày đến tìm tao có chuyện gì?
- Tao có chuyện muốn nói riêng với con Zin, chúng mày ra ngoài được không?
- Ơ hay từ trước đến nay có chuyện gì giấu nhau đâu..._ Con Lùn thắc mắc.
- Uhm...chúng mày ra ngoài trước đi_ Nó nháy mắt, bọn kia cũng hiểu ngay mà lủi mất.
...........................
- Zin, tao thật sự là bực mày lắm..
- Vì chuyện gì?
- Tại sao mày phải nói dối tao?
- Phong nói với mày rồi ah?
- Vậy là đúng là mày với Phong yêu nhau...
- Ơ..mày nhầm rồi, tao chưa nhận lời Phong?
- Chưa nhận lời? Vậy là mày định sẽ nhận lời?
- Không...không phải vậy...ý tao là tao từ chối...
- Vậy tại sao hôm ấy mày với Phong lại nằm chung giường mày? Mày giải thích sao đây?
- Tao... tao...
- Không giải thích được? Tao thất vọng về mày quá Zin ah...
Con Híp nói xong quay lưng đi thẳng, không kịp để nó giải thích gì thêm. Nói với Hip rằng nó từ chối nhưng dường như có một mũi tên xuyên qua lồng ngực...Nó thừa nhận với chính nó, rằng nó yêu Phong... Nhưng Hip yêu Phong, vì thế nó không thể thừa nhận với một ai khác nữa...
-----------------
Tại sao? Tại sao mày luôn luôn có tất cả? Tại sao không bao giờ người chiến thắng là tao? Tại sao người Phong yêu lại là mày? Tao không can tâm để mất anh ấy như thế...
-----------------
ngày...tháng...năm...
buồn...nản...mình đã sai ư? tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao người Hip yêu lại là Phong? Và...tại sao người Phong yêu lại là mình?...tại sao???
1 tuần nữa thôi, Phong rời khỏi nhà mình, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ chứ? Hip sẽ thôi giận...mọi thứ trở lại như trật tự vốn có của nó...còn mình? Trái tim mình có thể lại như cũ không? Mày đang làm gì vậy Zin?
------------------------------------------
- Grừ...dạo này cứ hay bực mình..
- Sao thế? lại cãi nhau với nàng ah?
- Nàng cứ nghi ngờ tao với cái con bé Hoàng Tâm đấy có chán không cơ chứ. Chị dâu mày chẳng tin tưởng tao gì cả..
- Không có lửa làm sao có khói, mà Hoàng Tâm là con bé nào thế? em có quen không?
- Chắc là không. Cái con bé ấy cứ quấn lấy tao, làm tao phát sợ lên được.
- Anh không biết cách đá bay nó sang một bên cho đỡ vướng chân à?
- Mày tưởng dễ đấy à? Mày giỏi thì làm đi..
- Rồi, cứ để đấy cho em.
.......................
" Kính...coong..."
- Để tao ra xem ai..
........................
- Oái, mày ra mở cửa cho tao đi, lại là con bé ấy đấy, bảo tao không có nhà nhé...
- Sao mà anh phải sợ nó thế?
- Grừ, thôi mày giúp tao đi, tao van mày đấy, tao mà biết đứa nào cho nó địa chỉ nhà mình tao vặn cổ.
" Kính...coong..."
- Thôi mày mau ra đi...
- Em muốn một cái ví Versace..
- Rồi...rồi...-------------------------------
-Chị ơi anh Linh có nhà không?
-À... ờ… anh Linh không có nhà, chỉ có chị Linh thôi.
-Anh ấy đi đâu hả chị?
(“Grừ, láo thế nhỉ? chả chào hỏi gì cả, ai chị em với cô???”)
-Lão í đi chơi với người yêu rồi.
-Hừ, lại đi với con Giang chứ gì? Nó có gì hay mà anh Linh cứ bám theo nó thế nhỉ?
(“ dám nói xấu bạn thân bà ah?”)
-Em bao nhiêu tuổi rồi?
-18. Em vào nhà được không? Mỏi chân quá._Con bé này tạo cho nó cảm giác khó chịu, người đâu mà vô ý vô tứ thế, phục lão Zun phải chịu đựng con bé này lâu thế mà vẫn còn sống…hic
-Uh, vào đi.
Điện thoại nó rung. 1 new message. From: Zun Zun.: “ Tao bảo đuổi nó về cơ mà, sao lại cho nó vào nhà?”. Nó cười, con bé này làm gì mà lão già ấy sợ đến thế này???_” gọi vào để xem trình nó đến đâu mà làm cho anh sợ đến thế, với lại xem nó là cái thá gì mà không biết trên dưới gì cả?????”
-Em uống nước đi.
-Dạ.
Cái con bé này vừa vào nhà đã tung tăng sờ mó khắp nơi, tự nhiên như ruồi.
-Em tên gì? ( giả vờ hỏi thế thôi)
-Hoàng Tâm ạ.
-Em đang học trường gì?
-Cùng trường chị với anh Linh, khoa Marketing.
(“ hừ…ta đây chúa ghét bọn khoa Ma…”)
-Sao em biết chị cùng trường?
-Em thích anh ấy, em cưa anh ấy thì phải tìm hiểu kỹ chứ.
-Nhưng lão ấy có người yêu rồi.
-Xì, anh ấy đùa cho vui thôi, chứ con Giang ấy có béo bở gì đâu…em không quan tâm.
-Tâm này…
-Dạ.
-Muốn yêu được lão gìa ấy là phải qua cửa em gái lão đấy.
-Thế thì chị giúp em nhá
-Cái này thì... không được nhóc ạ.
-Ơ, sao thế chị?
-Thứ nhất, chị không ưa một cô bé gọi người lớn tuổi hơn mình là con này con kia. Thứ hai, lão Zun yêu Giang thật lòng. Thứ ba, Giang là bạn thân của chị…
-Ơ…em…nhưng thôi, em tin anh ấy sẽ yêu em, người anh ấy yêu đâu thuộc quyền quyết định của chị, đúng không? hứ…( lật mặt nhanh kinh)
-Đáng tiếc là phụ thuộc hơi nhiều, ít ra là nhiều hơn cô tưởng đấy, cô em ạ. Mà cô đừng làm phiền anh tôi nữa, lão ấy sắp chết vì sợ rồi. Có phải dạo gần đây cô hay lượn lờ xung quanh lão, thảo nào… tôi thắc mắc sao dạo này lão gặp ác mộng suốt, ra vậy…Còn bây giờ, mời cô đi cho. Hy vọng…không phải gặp lại cô.
-Chị…hừ…để rồi xem…
Con bé đùng đùng bỏ về, lúc ấy lão Zun mới dám chui từ trong bếp ra.
-Sao mày nói năng nặng nề thế?
-Không thế làm sao đuổi được nó?
-Nhưng cũng không cần phải làm nó suýt khóc lên thế chứ…
-Hừ…đúng là làm ơn mắc oán mà. Anh cứ chờ xem, nó không hiền lành như anh tưởng đâu, ghê phết đấy
------------------------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone…”
“Lun is calling…”
- Gì mày?
- Đang ở Ciao. Lên đây đi.
- Con Hip đi không?
- Nó nói không có mày thì nó đi.
- Thế ah?
- Mày có lên không?
- Bảo con Hip là tao không lên. Tí tao lên.
- Tao biết rồi.
Nó buồn. Hip giận nó đến thế ư? Nó nhắn tin không reply, gọi không nhấc máy, đến nhà thì mẹ nó nói không có nhà, nó không thể liên lạc được với Hip nữa.
Nó dắt xe ra, chẳng cần để ý là xe nó hay xe lão Zun, phóng lên Ciao. Nó muốn gặp Hip, lâu rồi cả nhóm không tụ tập, nhớ quá đi thôi…Mặc kệ là Hip đang không them nhìn mặt nla. Mặc kệ là nếu gặp nó, Hip sẽ có thái độ nào, nó vẫn đến.
Lũ bạn nó đang ngồi gần cửa sổ, lâu lắm rồi mới lên đây, cảnh này làm nó nhớ đến ngày nó chia tay với Vũ, phì cười, nhớ ghê...
Đám chiến hữu đang nói gì thế không biết. Bình thường là phải làm ầm ĩ cả quán lên rồi mà sao hôm nay lại im ắng thế nhỉ? Nghe…trộm xem nào...
...................................
- Hai đứa mày làm sao thế hả?
- Đi mà hỏi con Zin ấy.
- Chúng mày định không nhìn mặt nhau đến lúc nào?
(“ chỉ là Hip nó không nhìn mặt tao thôi chứ có phải tao không nhìn mặt nó đâu...”)
- Đến khi nào Phong không yêu con Zin nữa.
...........................
- Vì một thằng con trai à? Có đáng không? Tình bạn gần 20 năm đấy chứ có ít đâu hả con dở hơi này?
- Tao biết, nhưng không phải chỉ vì một thằng con trai, mà là hai thằng con trai?
- Là sao???
Nó cũng giật mình, sao lại...?
- Vũ là mối tình đầu của tao...
- Hả???
- Tao yêu Vũ ngay từ lần đầu gặp mặt, lúc ấy Vũ chưa yêu con Zin...Thế rồi, con Zin đưa Vũ đến giới thiệu với cả lũ, lúc ấy tao sững sờ, phải cố gắng lắm tao mới không khóc..Rồi tao cũng quên được Vũ, thì Vũ và Zin lại chia tay... Đến anh chàng hàng xóm mà tao chưa bao giờ dám làm quen, chưa bao giờ dám bước sang nhà anh ấy để biết mặt, tao chỉ ngồi ở nhà, nghe tiếng anh ấy chơi đàn... đến lúc tao nhận ra mình thực sự yêu Phong, thì cũng nhận ra rằng người Phong yêu là con Zin...
.......................
- Nhưng đâu phải lỗi con Zin...
- Vậy tại sao nó không nói thật với tao rằng nó là người Phong yêu, tao đã hỏi mà...
- Đó là do nó quá bất ngờ nên không nói đó thôi..
- chúng mày có biết Phong là ai không?
- Là hàng xóm của mày chứ ai?
- Chúng mày có nhớ thằng nhóc ngày xưa nhảy ra giúp lúc cả lũ đang đánh nhau với bọn con trai lớp Lá không?
Nó đứng sững. Ngày xưa... đánh nhau...thôi đúng rồi...
---------------------------------------------
Cách đây 17 năm
- Con Linh lớp Chồi đâu?_ Giọng một thằng con trai vang lên, lũ con gái lớp Chồi run bần bật, chúng sợ.
Chỉ mình nó chẳng ngại ngần gì, bước ra trước mặt thằng con trai, à không, phải là 6 thằng con trai mới đúng.
- Tao đây. Có chuyện gì?
- Có phải mày vừa đánh em tao không?
- Em mày là ai?
- Hoàng Tâm
- À, nhớ rồi, cái con bé mới tát nhẹ một cái đã khóc um lên á? Lại về mách anh trai à? Tại nó cứ bám lấy Zun Zun nhà tao đấy chứ, mà nhắc mới nhớ, Zun Zun đâu nhỉ? Em gái hoạn nạn mà không ra ứng cứu à, mà chắc tại Zun Zun nghĩ tao đánh thắng mày rồi.
- Lại còn già mồm à? Chúng mày đâu, đánh nó cho tao.
- 6 đánh một à? Eo ơi đáng mặt con trai kinh.
- Không phải 6 đánh một đâu, mà là 6 chọi 6 chứ._ 5 đứa bước ra ( khỏi nói cũng biết là 5 đứa nào)
Thế là một trận “ hỗn chiến” xảy ra, nhưng kết quả thì đã được dự đoán trước, 6 đứa con gái lớp chồi làm sao thắng nổi mấy thằng con trai lớp Lá chứ hic hic thế nên “ 36 kế, chuồn là thượng sách”...Ai dè, bọn con trai đã hèn lại còn...chơi bẩn, chúng nó...ném đá.
Nó vấp ngã, một hòn đá bay về phía nó, nó khóc thét lên, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một con nhóc 3 tuổi thôi... đúng lúc hòn đá sắp “ tiếp mặt” nó, một thằng con trai lao ra, đỡ cho nó hòn đá ấy...Nó im bặt, nhìn thằng con trai trán đầy máu, rồi lại...khóc um lên...
-------------------------------------------
- Ngay cả lúc ấy, Phong cũng chỉ biết đến con Zin, cũng chỉ chơi với con Zin, chỉ che chắn cho con Zin thôi...
- Mày để bụng cả chuyện hồi còn bé tí sao Hip? Tao thấy mày sai rồi...
- Tại sao lúc nào chúng mày cũng bênh vực nó? Sao không ai hiểu tao?...
-------------------------------------------
Vũ Tuyết Linh. Tao thề là nếu tao không có Phong, thì mày cũng không...
-------------------------------------------
Phong à, là anh ư?
-------------------------------------------
Nó không vào nữa mà quay về. Những mảnh ghép bây giờ đã thành một khối ký ức hoàn chỉnh. Nó đã nhớ ra Hoàng Tâm, con bé ấy “bám” anh nó dai thế nhỉ? Hì hì...nhưng...quan trọng hơn là nó đã nhớ ra anh, nhớ ra cậu bé bị thương thay cho nó...
Dựng xe, chậm rãi bước vào nhà, lão Zun lại đi chơi rồi thì phải, đứng trước cửa phòng, nó ngập ngừng nhìn sang phòng đối diện...Phong đã từng “đột nhập” vào phòng nó, tại sao nó lại không thử vào phòng anh nhỉ?
Rón rén mở cửa phòng Phong, suýt đứng tim khi thấy anh đang ngủ, nhưng nó vẫn bước đến, nó tò mò muốn biết lúc anh ngủ có đáng yêu như lúc thức không???
Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, khẽ vén mái tóc anh, vết sẹo trên trán lộ ra, nó lẩm bẩm:
- hừ.... đừng có che cái sẹo này có phải người ta nhận ra lâu rồi không, ngốc? Thế mà cứ úp úp mở mở mãi, xì....nếu như em nhận ra anh sớm hơn...giá mà...không quá muộn...như bây giờ....
Cúi xuống, nó ghé miệng vào tai anh, thì thầm:
- nghe này, nghe em đọc thần chú nè, chỉ một lần duy nhất thôi, em...yêu anh, đồ đại ngốc ạ...ngủ ngon nhé...và... giờ thì anh phải quên em đi thôi
Nó vừa đứng dậy thì bị Phong kéo lại.
- Anh...anh không ngủ à?
- Anh nghe thấy hết rồi nhé, ha ha ha...em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, ha ha...
- Chết tiệt, nói nhỏ thế mà cũng thức dậy đuợc, hừ..._nó làu bàu để anh chàng không nghe thấy.
- Em vừa mới tỏ tình với anh hay sao ấy nhỉ_ Phong lém lỉnh.
- Anh nghe nhầm rồi_ nó lạnh lùng, lý trí không cho phép nó được mềm lòng.
- Này nhá, không chối nhá, anh nghe rõ ràng nhá...
- Anh nghe hết? Khong sót chữ nào?
- Đúng thế_ Phong khẳng định.
- Vậy...câu cuối là gì nào?
- câu cuối....anh xem nào...quên em.... KHÔNG ĐƯỢC!!!!!!
- Không được cũng phải được.
- Tại sao? Mà anh cũng không làm được đâu.
- Nhớ được em mới khó chứ quên em thì dễ như ăn kẹo ấy mà..
- Tại sao chứ? Chúng ta yêu nhau cơ mà...
- Đâu phải cứ yêu nhau thì sẽ đến được với nhau...Tình yêu với em không phải là số 1...
- Anh hiểu rồi...vì My, phải vậy không?
-................
-................
-...... Em không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình
- Tại sao phải làm thế? Tại sao không thể sống thật với tình cảm của mình? Em nghĩ rằng em từ chối anh thì anh sẽ yêu My à? Em nhầm to rồi đó...Như thế có đáng không?
- Đừng nói nữa, em không muốn nghe...
Nó chạy nhanh về phòng, đóng chặt cửa lại...lần này nó không muốn Phong thấy nó khóc...Bên ngoài là Phong đang đập cửa rầm rầm, bên trong là nó đã ngồi bệt xuống, dựa vào cũng cánh cửa đó...sao chỉ cách nhau một cánh cửa mà nó lại thấy xa thế này?...
- Zin! Mở cửa cho anh, nhanh lên.
-......................
- Zin! Zin! Anh xin em đấy.
-.....................
- Zin! Em không còn nhớ 17 năm trước ta đã hứa gì với nhau sao?


" Rầm...rầm..."
Nó thấy đau đầu, dụi dụi mắt, lúc nãy nó ngủ thiếp đi thì phải, chắc tại khóc nhiều quá. Mà ai đang đập cửa phòng nó thế nhỉ? Nó đứng dậy mở cửa ( hic dựa vào cửa mà ngủ , thảo nào đau đầu kinh!!!). Trước mặt nó là lão Zun, " sát khí" bốc lên ngùn ngụt, nhìn phát khiếp, nó nhìn xuống chân lão, trời ạ, dưới đôi chân "ngọc ngà" của ông anh nó là...người nó yêu, anh chàng cầu cứu nó:
- Zin! Cứu.. ặc...ặc
- Oé, anh làm cái giề thế kia? Thả anh ấy ra đi chứ.
- Thả cái gì? Chúng mày chơi trò gì mà một đứa ngủ ngoài cửa, một đứa không biết làm gì bên trong mà gọi khản cổ cũng không mở cửa hả? (đứa bên trong cũng ngủ nốt chứ sao hic hic).
- Không liên quan đến anh. Lắm chuyện!
- Con khún, tao về nhà chưa gì đã xông vào bếp nấu cho chúng mày ăn, thế mà lên gọi lại thế này hử, ông lại cho cái dép vào mồm bây giờ. - ơ he he, sr anh, em nhầm ạ, kể ra thì em cũng đói lắm rồi, trưa nay chẳng ăn giề, anh là vị cứu tinh đấy, yêu thế chứ...
- Zin...cứu...anh... ặc...ặc...
- Ờ nhỉ, quên, thôi anh tha cho hắn đi, nhỡ hắn nghẹt thở chỉ khổ anh em mình thôi.
- Nể em tao, tao tha, từ sau tao gọi dậy mà còn lèm bèm "để yên cho ông ngủ" là tao băm vằm nghe chưa?
- Dạ..em nhầm_ Phong ỏn ẻn.
Ông Zun nhấc chân ra khỏi người Phong, tiện thể bồi cho một phát... đạp ( đã nói anh em nhà này man rợ như nhau mà lị hic hic)
- Thôi, xuống ăn cơm, tao đói rồi.
3 đứa bước xuống, Phong nhìn nó dò hỏi nhưng nó một lần nữa né tránh ánh mắt ấy, đôi mắt như muốn nhìn thấu trái tim nó, muốn hút nó vào vậy, nó sợ...Nó đã cố tỏ ra tự nhiên, có vẻ như nó có năng khiếu diễn kịch thì phải, cứ nhìn vẻ mặt như giận dỗi của Phong thì biết ngay là nó "diễn" đạt vô cùng...
............................
Bữa tối diễn ra trong một không khí hết sức kì dị, chẳng ai nói câu nào, chỉ có tiếng đũa thìa lạch cạch, tiếng cô dẫn chương trình thời sự đều đều và tiếng...cãi nhau của vợ chồng nhà hàng xóm. Nó và Phong thì nó còn có thể hiểu được, nhưng lão Zun thì sao lại lạ thế nhỉ? Đấy là còn chưa kể đến chuyện hôm nay về nhà lại còn vào bếp luôn mới choáng chứ.
- ăn xong để đấy tao dọn cho_ ông anh quý hoá của nó lên tiếng phá vỡ khoảng lặng mà cả 3 đứa đã vô tình tạo ra từ nãy tới giờ.
Nó suýt bị sặc, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng rồi, chứ không tự nhiên ông Zun lại trở thành " vĩ đại" thế này được.
- Anh không sao đấy chứ?
- Sao là sao? Tao chẳng sao cả. Không thích thì thôi vậy.
- Ơ, em có nói gì đâu nào, anh cứ tự nhiên ạ, em cho phép đấy he he.
- Uhm, thôi ăn đi.
Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này? Không vặc lại à? Tò mò lắm đấy, muốn biết lắm đấy, nhưng nó chẳng dám hỏi, chẳng mấy khi mặt ông này " ngầu" thế kia, động vào không khéo lại...nguy hiểm đến tính mạng chứ chẳng chơi hic hic.
- Em ăn xong rồi._ Phong đứng dậy đầu tiên.
Phong có vẻ giận nó lắm, nhà này hôm nay toàn người "nguy hiểm", có khi phải sang nhà con Lùn lánh nạn một hôm vậy.
...................................
Đang định gọi cho Lùn thì nó có điện thoại.
" Lun is calling..."
- he he đang định gọi cho mày.
- hức...hức...
Nó ngạc nhiên khi đầu dây bên kia là tiếng con Lùn đang khóc thút thít.
- Này, này, mày làm sao thế hả?
- Mày ơi... hức... tao... buồn lắm...hức...
- Thế làm sao?
- Hết rồi...hết thật rồi...
- Cái gì hết?
- Mày...sang với tao đi, tao ...
- Thôi không phải nói nữa, cúp đi, tao sang ngay đây.
Có thể đây là lí do hôm nay lão Zun "điên điên" như vậy, thôi cứ sang với con Lùn đã.
.............................
- Tối nay em không về đâu, cứ khoá cửa nhá.
- Mày đi đâu?
- Em sang bên con Lùn.
- Giang làm sao?
- Em không biết, anh là người yêu nó thì phải biết rõ hơn em chứ.
- Không còn như vậy nữa rồi...
- Cái gì? Anh điên à? Em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã làm con Lùn khóc nên em không tha anh đâu, em sẽ xử anh sau...hừ...
- Giang khóc à?
- Vâng, thưa "chàng", nó khóc hết nước mắt rồi. Mà thôi, em đi đây.
- Uhm...
-------------------------
Nó phải bỏ ra hơn 1 tiếng đồng hồ để...nghe Lùn khóc. Chưa biết chuyện xảy ra nghiêm trọng đến đâu mà làm con bé nhí nhố này khóc dai thế, cứ mỗi lần định kể thì lại...khóc tiếp. Bó tay.
- Xong chưa?
- Rồi.
- Mày nói câu này 14 lần rồi đấy.
- Lần này là thật. Tao vừa khóc hết nước mắt rồi còn đâu he he.
- Con ỉn. Vẫn còn cười được à?
- Uh, vui quá đấy, tao thoát nợ lão Zun nhà mày rồi.
- Hừ, không phải cố cười. Bây giờ thì có chuyện gì kể tao nghe xem nào.
- Lão Zun nhà mày với tao chia tay chia chân rồi.
- Vì con bé Hoàng Tâm kia à?
Lùn gật đầu.
- Cả mày, cả anh tao đúng là kém tắm, chỉ vì một con bé chẳng hơn ai mà chia tay à?
- Sao lại không hơn ai? Lão Zun nhà mày nói là yêu nó cơ mà. Thế thì tao mới là đứa chẳng hơn ai chứ, buồn cười mày nhỉ?
- Ừ, buồn cười chết được. Hai đứa mày đúng là hâm, con bé ấy gian xảo lắm, tao gặp rồi, có khi cả 2 đều bị nó cho chúng mày vào bẫy ngon lành cũng nên.
- Nghĩa là sao?
- Tao cũng chưa biết. Để tao tìm hiểu đã.
- Thôi, tìm hiểu làm gì. Tao bị đá rồi, nhục rồi, tìm hiểu làm gì cho xấu mặt tao ra.
- Yên nào, cấm loe ngoe, để yên tao tính, thôi đi rửa mặt đi, mắt sưng húp rồi, chả pro gì cả, phải như tao đây này, khóc cả buổi chiều mà chẳng sưng gì cả.
- Hả? Chiều mày khóc à? Lại chuyện lão Phong à?
- Hờ hờ, thông minh ra rồi đấy.
- Xời, tưởng sao hoá ra cũng số ruồi bâu, khóc vì trai giống tao.
- Im con này, cấm dùng từ ngữ thô tục trước mặt tao nhá, phải nói là khóc vì một cuộc tình lâm li bi đát chứ lại, nhớ chưa?
- Phì...
- ....
- Zin này...
- giề?
- Cảm ơn mày.
- Cảm ơn gì?
- Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tao, tao phục mày lắm, thật đấy, mày lúc nào cũng cứng rắn, có thể cười kể cả khi gặp chuyện khó khăn nhất đến với mày...
" Bụp"
Nó phi cái gối vào mặt con Lùn.
- Ngậm miệng lại. Tao cấm mày nói tiếp những câu chuối cả rừng thế nhá, không nói những câu tao thấy khó hiểu nhá, không nói những câu khách sáo thế nhá. Có còn là bạn bè không đấy hả?
- Uh, tao biết rồi. Thôi ngủ đi. 1h sáng rồi.
- Uhm... Ác mộng nhá mày...
- Uh, mơ thấy mày...
.......................
- Tao không cứng rắn như mày tưởng đâu, nhiều lúc tao muốn khóc lắm, đôi khi tao cũng thấy đau khổ đến mức không thở nổi...
- Tao biết rồi...
..............................
Không khí như trùng xuống. Hai đứa nó không nói thêm câu nào mà nhắm mắt tự ru mình vào giấc ngủ. Nó không biết ngày mai sẽ có những chuyện gì nữa, nhưng mà nó sẽ cố gắng để không gục ngã, vì nó là ai chứ? Nó là Zin Zin, mà Zin Zin thì không được phép ngã.....
Sáng hôm sau nó về nhà sớm, gạt hết mọi chuyện của nó sang một bên, cứ giúp đôi Zun- Lùn đã (đúng là ham hố, ôm rơm rặm bụng), dù thực ra thì nó vẫn muốn tránh mặt Phong...
Giờ này chắc lão Zun vẫn chưa dậy ( mở ngoặc là chúng nó đã nghỉ hè, không mọi người lại thắc mắc sao bọn này chỉ thấy chơi+ ăn+ ngủ, đóng ngoặc), nó mặc kệ, hùng hổ xông vào phòng lão, không thèm gõ cửa luôn. Đúng là Zun vẫn đang ngủ, nhưng lại nằm vạ vật ngay dưới sàn nhà, xung quanh là một đống hỗn độn cả lon bia và vỏ chai. Hừ, mới rắc rối một tí mà đã đổ đốn thế này rồi, không xử không được.
- Zun Zun! Dậy ngay cho em.
Ông anh nó vẫn bất động trên sàn, chắc là say quá hic. Thế là nó dùng cái cách “gia truyền” của nhà nó là...thổi phù phù vào tai lão ( ngày nó học cấp 3, mẹ nó toàn dùng cách này để gọi nó, mẹ bảo bà ngoại cũng chuyên gọi mẹ như thế ^_^). Cách này hiệu nghiệm ngay, ông anh nó bật dậy:
- Con dở người này, gọi thì cũng phải từ từ thôi chứ, cứ thổi vào tai thế bố thằng nào chịu được...
- Lại còn nói à? Không gọi thế thì anh vẫn còn “ phơi thây” trên sàn chứ có mà dậy được í.
- hừ... chẳng bao giờ cãi được mày.
- Làu bàu gì thế? Ý kiến ý cò gì? Em cho anh 10 phút đánh răng rửa mặt rồi ra đây em hỏi đây.
.............................
10 phút sau
- Hỏi gì? Nếu liên quan đến chuyện tao với Giang chia tay thì tao không trả lời đâu.
- Anh dám không?_ Nó trừng mắt.
- Hừ, thôi hỏi đi.
- Lý do chia tay?
- Chán rồi thì chia tay thôi. Tao yêu Hoàng Tâm.
“ Bốp”
- Mày làm cái gì thế con điên này?
- Cái tát đấy còn nhẹ đấy, thứ nhất là vì câu trả lời đấy là vô trách nhiệm, thứ hai là vì anh nói dối.
- Không phải chuyện của mày.
- Anh có phải là anh trai em không đấy? Anh em mà lại bỏ con bạn thân tuyệt vời của em để yêu cái con mất dạy kia à?
“ Bốp”. Lần này là lão Zun tát nó.
- Em tao cũng không bao giờ nói những câu ******** thế cả. Mày không có quyền nói Tâm như thế.
Nó sững sờ, chưa bao giờ anh nó đánh nó. Vậy mà...
- Anh đánh em... đánh em vì con bé đó...********? Ha ha..Em ********? Thôi được, con ******** này sẽ không bao giờ xen vào chuyện của anh nữa.
Nó trở về phòng, lại khóc. Khỉ thật, sao dạo này tuyến lệ phát triển thế nhỉ? Nước mắt sao lại có vị đắng quá? Vùi mặt vào gối, nó khóc nấc lên từng hồi. Không phải vì anh nó đánh nó, mà vì câu nói của lão. Zun Zun của nó nói nó ********, liệu có phải là ông anh trai mà nó vẫn thần tượng nữa không?
- 1...2...3...nín!_ con Cút gắt.
Nó phì cười.
- Không đi lau mặt đi à? Lem nhem xấu quá đấy.
Nó loẹt quẹt vào nhà tắm, hic sao mắt sưng thế này? Bình thường khóc cả ngày có sao đâu. Phải mất gần nửa tiếng để săm soi bộ mặt thảm hại trước gương, nó mới quay lại chỗ Cút.
- Mày ngủ trong đấy à? Tao đang định mang gối vào cho mày đấy.
- Cần quái gì, bồn rửa mặt nhà tao êm ái lắm.
- Có thật là bồn rửa mặt không đấy? hay lại là bồn...
- Câm ngay! Nói ra những cái mất vệ sinh thế à?
- Thôi, không đùa nữa. Nói tao nghe xem làm sao mà mày với con Lùn đứa nào cũng thê thảm thế này?
- Mày gặp con Lùn rồi à?
- Uh, thôi kể đi, không đánh trống lảng nhá. Tao giết!
- Tao có ******** không?
- Cái gì đấy? Dây thần kinh của mày bị chập à? Hỏi vớ vẩn.
- Không, lão Zun nói tao ******** mày ạ. Con Lùn mất người yêu, tao mất anh trai, chỉ vì con bé Hoàng Tâm, cái con bé mà ngày xưa cả lũ bọn mình đánh nhau với thằng anh nó í.
- Hả? Vì cái con mất dạy ấy à?
- Hờ hờ, thế mới nhục. Mà mày cũng nói nó mất dạy hả? Tao chỉ vì nói thế mà ăn một phát tát cộng thêm cái “danh hiệu” ******** đấy.
- Lão Zun mà tát mày á? Choáng. Ai chẳng biết ông ấy cưng mày, chiều mày như giời thế mà vì con bé ấy đánh mày á? Hớ hớ Zin Zin nhà ta xuống giá rồi.
- Im, anh em nhà tao chiến tranh mà mày cứ phớ lớ thế à? Ơ...cái gì đây?
Bây giờ nó mới để ý đến một cái gì đó giống như một lá thư trên bàn.
.........................
Zin ah!
Xin lỗi vì anh dọn đi mà không chào em. Thực ra bố mẹ anh về được hơn một tuần rồi, nhưng do chưa muốn về nhà ( lý do thì em biết đúng không?) nên chưa dọn đi. Nhưng hình như anh ở đây chỉ làm em thấy phiền phức thì phải...Nói thế không có nghĩa là anh từ bỏ, là anh thôi hy vọng đâu nhé. Anh nói trước là anh sẽ biễn mất trước mắt em, để em thấy nhớ anh mà hiểu ra rằng em chẳng tìm được thằng nào hơn anh đâu he he. Hừ, anh thấy bực em lắm đấy nhé, sợ anh đến nỗi phải sang nhà bạn “ lánh nạn” à? Anh thấy bực cả anh nữa, mới không nhìn thấy em có mấy tiếng mà đã thấy khó chịu rồi, vậy mà không hiểu sao vẫn điên khùng đưa ra cái quyết định tạm rời xa em nữa không biết. Nhưng thôi, lỡ rồi, dù sao thì chịu khổ một chút để em tự ngộ ra chân lý “ không thể thiếu anh” cũng không phải là quá thiệt, em nhỉ? Anh phải để cho cái con bé Zin ngốc hiểu rằng không phải lúc nào cũng sống vì bạn bè được, phải biết vì mình một chút chứ. Em có từ chối anh thì anh cũng chẳng thể nào yêu My được, đúng không nào? Đừng nói là em không biết điều ấy nhé. Anh không chấp nhận một cô người yêu với chỉ số IQ âm đâu biết chưa?
Còn bây giờ thì học cách nhớ anh đi nhé, ai bảo chỉ biết làm anh nhớ em thôi. Nếu không chịu được thì đến nhà anh, nói là “ Anh yêu, em đồng ý” nhé, anh hứa là anh không nhỏ mọn đến mức không yêu em nữa đâu mà sẽ quay về nhà em luôn đấy.
KT: Phong
TB: thanks em vì đã nói rằng em yêu anh. Anh không quên câu ấy đâu. Tiện thể thì nói luôn với em rằng đây là lần đầu tiên anh viết thư đấy nhé, lại còn dài nữa chứ ( vì anh thấy họ nói con gái thích thư tay hơn là email nên anh thử luôn xem em có đúng là...con gái không? He he)
Yêu em.
Sững sờ. Nó chạy ào ra khỏi phòng, mở cửa phòng đối diện. Trống trơn. Vậy là anh đi thật rồi...Phong ngốc! Phong tệ hại! Đâu cần anh phải dọn đi chứ, em đâu cần phải học cách nhớ anh, khi mà ngay cả những lúc ở bên anh, cái cảm giác nhớ nhung khó chịu ấy vẫn luôn có trong em? Đồ điên! Đồ khùng! ( có ai chửi người mình yêu thế này không hả trời???)
.................................
“ Hộc...hộc...”
- Úi trời! Mày ở đằng sau tao từ lúc nào đấy?_Nó giật mình khi thấy con Cút
- Vừa mới thôi. Mày mắc chứng gì mà tự nhiên chạy hồng hộc ra khỏi phòng rồi vào đây đứng thừ người ra như con thiểu năng thế hả? Làm tao cứ tưởng...
- Tưởng gì?
- Tao tưởng mày...chán sống, định chạy lên sân thượng tìm mày đấy.
Nó cốc đầu con Cút.
- Ái! Đau, con này.
- Tao phải làm cho mày khôn ra, trong đầu mày có gì mà toàn nghĩ tiêu cực thế hả? Vớ vẩn.
- Xời, ai mà biết được mày ấy. Tự nhiên đang khóc, đọc thư xong rồi chạy biến, sợ *****.
- Lại nói năng thiếu kiềm chế rồi. Cái kiểu đấy thì chỉ có thằng nào điên mới dám rước.
- Mày cứ lo cái thân mày đi. Gớm! Đọc thư xong là chạy sang phòng chàng luôn. Thế mà bảo yêu Phong rồi thì cứ chối đây đẩy.
- Nói nhiều quá. Tao tự lo được.
- Ừ. Sau này tao dắt cháu nội đến chúc mừng đám cưới mày nhá.
- Con ỉn.
-----------------------------
Ngày...tháng...năm...
Anh đi rồi. Vậy cũng tốt, không gặp nhau thì sẽ quên nhau thôi, thời gian có thể bôi xoá tất cả, anh nhỉ? Rồi anh sẽ nhận ra mình đâu phải không thể sống thiếu nhau...Có thể xa nhau không làm anh yêu Hip, nhưng sẽ làm cho Hip bớt đau khổ và căm ghét em như bây giờ. Nếu được thế thì em chấp nhận mất anh. Anh nói em ngốc? Thực ra thì sinh ra em đã vốn...ngốc rồi. Em đã từng nói rằng tình yêu với em không phải là số 1, có lẽ đúng là em ngu ngốc, khi số 1 trong em là tình bạn...Nhưng đâu sao, anh nhỉ? Được yêu anh và anh yêu là em hạnh phúc rồi... À, mà chắc anh không biết rằng em là một đứa thích email hơn thư tay ( theo anh thì chắc em không phải con gái rồi hic hic). Nhưng mà thư anh viết thì sẽ khác, có lẽ mai em phải đi ép lastic rồi đóng khung mất thôi (dù chữ anh không thuộc hàng “ siêu phẩm”, nếu không muốn nói là xấu hic). Nghe lời anh, em sẽ học cách sống mà không có anh, và học lại cách nhớ anh, vì nhớ anh lúc không có anh thì sẽ khó hơn rất nhiều đúng không anh? Em ngoan, anh nhỉ?
------------------------------
Vậy là đã 1 tuần kể từ ngày Phong dọn đi. Nỗi nhớ anh quay quắt làm đôi lúc nó muốn chạy ngay đến chỗ anh, muốn ôm anh...Phong nói không sai, đúng là làm sao nó có thể tìm được người nào hơn anh...Lượn lờ khắp các phố cũng thấy chán, nó rẽ vào 999. Nó muốn gặp Hoàng, vì ở bên Hoàng nó thấy thoải mái, cảm giác ngay cả khi gần Phong nó cũng không có. Có thể nó quá ích kỷ, có thể nói rằng nó lợi dụng, nhưng nó vẫn quyết định gặp anh, vì lúc này có một người bên cạnh, nó sẽ thấy vững tin hơn. Anh lúc nào cũng sẵn sàng dành cho nó tất cả quỹ thời gian của mình dù chỉ để ngồi cạnh nó và yên lặng.
- Chào ông chủ!
- Zin! Sao lâu rồi không thấy em đến?
- Em ngại anh.
- Ngại gì? Ngại vì đã từ chối anh à? Nếu thế thì chỉ cần đồng ý là xong mà.
- Hờ hờ, em đùa đấy. Dạo này em hơi bận (nói dối!!!). Chị Nguyên cho em Blue Hawaii nhá.
- Chị Nguyên đừng pha.
- ơ hay, khách đến mà không bán hàng à?
- Để anh pha.
- Chà, tự tay ông chủ làm cơ đấy, vinh hạnh quá.
- Đương nhiên.
Nhâm nhi ly cocktail, nó thấy nhẹ nhõm. Không hiểu sao nó nghĩ đến hương vị của cà phê. Chắc vì không khí nơi đây, không khí thanh thoát, nhẹ nhõm như từ một tách cà phê toát ra, không khí chỉ riêng nơi nào có Hoàng mới có. Ông trời ác thật đấy, có phải chỉ cần để nó yêu Hoàng thì mọi chuyện không rắc rối không? Lại còn... nhiễu sự để nó và Hip yêu cùng một người nữa, đúng là chẳng biết tính toán gì cả.
Ra về, nó rẽ vào một cái ngõ, đây là ngõ tắt để ra gần bờ hồ. Mới đi sâu vào một đoạn, nó đã bị chặn bởi mấy thằng con trai, thằng nào thằng đấy trông đều đáng sợ, xăm trổ đầy mình. Nó hãi, định quay đầu lại thì thấy phía sau cũng có mấy thằng nữa. Làm sao đây? Hic nó không biết võ....
..........................
- Bé con, lại đây nào cưng_ một thằng có vẻ là thằng đầu sỏ lên tiếng.
- Tránh xa tao ra, không là tao hét lên đấy_nó gào lên.
- Cô em sao to mồm thế? Cứ hét đi, xem có ma nào nghe thấy mà ra cứu cô em không?
Chưa bao giờ nó thấy sợ hãi như lúc này. Thằng đầu sỏ tiến lại gần nó, lôi nó xuống xe rồi đẩy vào tường. Hắn nâng cằm nó lên, nó thấy lạnh toát khắp người, lúc này dường như nó đã bị cấm khẩu. Lúc này không có ai cứu nó ư? Đang không biết phải làm gì ( con ngốc này định cứ thế mà chịu đựng sao??? Gào lên đi chứ) thì tiếng đánh nhau vang lên. Hình như có người cứu nó thì phải. Nó cố gắng vùng ra khỏi đôi tay bẩn thỉu của thằng kia. Người cứu nó là Hoàng. Anh đang đánh nhau với lũ ******** kia. Nhưng mà một mình anh làm sao chọi nổi gần chục thằng to như bò mộng kia chứ.
- Cảnh sát! cảnh sát chúng mày ơi! Chạy đi. Chết cả lũ bây giờ_ một thằng kêu lên.
Cả bọn hè nhau chạy tán loạn. Mấy chú cảnh sát đúng là cứu tinh, ôi lạy chúa, con xin thề rằng từ nay sẽ không ghét an ninh cảnh sát nữa.
Đang vui mừng thì nó chợt nhớ ra Hoàng. Anh bất tỉnh! Nó hốt hoảng chạy lại gần anh.
- Hoàng! Tỉnh lại đi anh, đừng làm em sợ...hu hu ...Hoàng ơi...
- Yên tâm đi, anh chưa chết đâu....
Nó vẫn tiếp tục khóc. Nó sợ, sợ lắm...
- ơ kìa, anh đã nói là không sao rồi mà. Có định đưa anh vào viện không hả?
................................
Hoàng chỉ bị thương ngoài da nên chỉ cần băng bó ( tạ ơn trời). Nhìn anh trên người băng bó lổn nhổn ( hơ, thành quả của các bác sĩ chuyên nghiệp mà bảo là lổn nhổn) mà nó thấy thương anh quá. Một ý định chợt đến, nó vòng tay ôm choàng lấy anh.
- Này, làm gì thế, sao phải xúc động thế?
- Có yên không thì bảo, đồ ngốc này, sao mà liều thế? định để chúng đánh đến chết hay sao?
- Chẳng nhẽ mặc kệ chúng?
-................
- Lúc đấy trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là dù có chết cũng phải bảo vệ em thôi. Cảm ơn trời đất là anh đi theo em từ lúc em ra khỏi quán anh.
Nó vẫn ôm anh. Xin lỗi, em chỉ có thể làm thế này cho anh thôi.
-----------------------------
Hoàng
Giá như khoảnh khắc này có thể đông lại, giá như thời gian ngừng trôi.
-----------------------------
Như chợt nhớ ra điều gì, nó bỏ Hoàng ra.
- Không muốn ôm anh nữa à?
- Anh đi theo em từ lúc em ra khỏi quán?
- Ừ.
- Thế mà mãi một lúc lâu sau khi em bị bọn kia chặn lại anh mới cứu em là sao?
- Hic...có một đoạn anh phải dừng lại để...
- Để làm gì?
- anh...hic ...vào toilet công cộng.
“ Rầm”.( tiếng nó ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự he he)
Nó thường xuyên đến 999 hơn, là do Hoàng vẫn chưa lành hẳn, nó thấy hơi áy náy. Hoàng là một anh chàng tuyệt vời, tính tình quá ổn còn ngoại hình thì khỏi phải bàn ( mấy con bé đóng cọc trong 999 của anh chàng suốt ngày chẳng phải vì hắn thì vì ai???), nhưng mà trước Hoàng nó cứ như Heli, trơ và vô cảm. Thực ra gọi là vô cảm thì cũng không hẳn, nhưng mà nó không có cái cảm giác yêu thương, nếu mà yêu được có phải là đời nó lên tiên rồi không hic hic.
Dạo này đám chiến hữu cũng ít tụ tập, là do nó với Hip vẫn chưa chấm dứt chiến tranh một phía, mà đàn đúm thiếu nhân sự thì còn gì vui? Thế nên nó phải sớm làm lành với Hip thôi. Cầu mong là con Hip có nhà( hy vọng là nó tạm bỏ cái chủ nghĩa ngủ ngày cày đêm của cả hội đi), nhưng mà...nhỡ Phong cũng có nhà thì sao? Nhỡ gặp nhau rồi thì đã không làm lành được với Hip thì chớ, có khi lại mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn cũng nên...chậc, thây kệ, cứ lên, được ăn cả, ngã về không vậy ( nghe cứ như dân cờ bạc í). Nghĩ là làm, nó phi ngay lên Cửa Nam.
Đứng trước cánh cổng sắt đen sì đen thui (màu sơn chứ không phải gỉ nhá) của nhà Hip, nó tần ngần mãi mà không bấm chuông, vì nó chưa biết sẽ nói nhưng gì khi gặp Hip cả. Nhưng rốt cục thì nó cũng ấn. Mất 10 phút mới có người ra mở cổng, là mẹ Hip.
- Zin hả cháu? Cháu vào nhà đi.
- Hip có nhà không cô?
- Có đấy. Nó bảo nếu cháu đến thì nói nó không có nhà, nhưng mà 2 đứa cãi nhau mãi thì cô chán lắm. Vào đi, lên phòng nó ấy, làm hoà đi thôi. Con Hip nhà cô nó hơi hiếu thắng, cháu chịu khó nhường nó một tí nhé.
- Vâng ạ, cảm ơn cô.
Hít một hơi dài, nó gõ cửa phòng Hip. Nhưng trước khi tay nó kịp chạm vào cánh cửa thì nó nghe thấy tiếng nói vọng ra, Hip đang nói chuyện điện thoại thì phải, nó không có ý định nghe lén nhưng cuộc nói chuyện của Hip loáng thoáng có tên nó nên nó không thể kìm lại tính tò mò.
“ Cái gì? Có thế mà cũng làm không xong....hả? lại còn bị cảnh sát đuổi nữa...Con Zin nó mà gặp lại anh, nhận ra thì chết cả lũ...thế nên đừng mơ có tiền thù lao nhá...chờ đến tết công gô đi...Hừ..”
Như vậy...lũ ******** chặn nó hôm trước là do Hip thuê sao? Nó không tin vào tai mình nữa. Hip dám làm như thế sao? Sao lại đối xử như thế với nó? Từ lúc nào nó và Hip đã trở thành thù địch đến mức phải sử dụng thủ đoạn thế này?...Câu trả lời mà nó không muốn nghĩ đến nhất dù cho đó là sự thật: từ lúc có Phong. Tự nhiên sao nó thấy căm ghét anh quá. Sao lại cho nó gặp anh, yêu anh, để rồi mất đi con bạn thân? Bản chất con người vốn tham lam, luôn muốn giữ lại cho mình tất cả. Nó ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nó từ bỏ Phong, thì nó và Hip sẽ trở lại như cũ. Nó đã chọn Hip, gạt đi dường như chính trái tim mình, vậy mà nó thu được gì? Cái gọi là tình bạn giữa nó với Hip, liệu có còn không?
Cánh cửa bật mở, Hip bước ra, miệng há hốc khi thấy nó đang đứng đó với hai hàng nước mắt.
- Zin...tao...
Nó gạt nước mắt, quay đầu chạy đi, nó thấy đau lòng hơn lúc nào hết. Mặc cho Hip đuổi theo, mặc cho Hip gọi tên nó khản cổ, nó vẫn leo lên xe, thậm chí không chào mẹ Hip, lúc này đầu óc nó trống rỗng, tâm trí đâu mà nghĩ đến việc chào hỏi nữa chứ...
-------------------------------
Nó lái xe với tốc độ gần như đang trên đường đua, gió táp vào mặt làm nó rát kinh khủng. Gió à, tại sao mày lại làm tao đau đớn đến vậy?
Khỉ thật, sao lại dở chứng đúng lúc thế này, xe nó hết xăng... khu này là khu kỳ quái nhất của Hà Nội, mới có 23h mà đã vắng tanh vắng ngắt rồi. Chúa ơi, nếu quả thực người có tồn tại, và dù cho con không theo đạo, người không thể ban phát cho con dù chỉ một tí tẹo may mắn trong tuần này sao? Hic, mà thôi, con chỉ mong bây giờ chúa ban cho con...một lượng xăng vừa đủ để con đến trạm xăng gần nhất thôi hic hic... Đang rên rỉ thì một...bình xăng đặt xuống ngay cạnh nó, cái mùi nồng nặc khó chịu không lẫn đi đâu được. Nó thốt lên mà không suy nghĩ:
- Úi! Chúa tồn tại thật sao? Tạ ơn chúa.
- Hừ, chúa nào ở đây? Ngồi cầu nguyện thì được ích gì?
....................
- Úi! Chúa tồn tại thật sao? Tạ ơn chúa.
- Hừ, chúa nào ở đây? Ngồi cầu nguyện thì được ích gì?
Giật mình...Giọng nói như gió thoảng ấy, nó đã cố quên đi, vậy mà sao khi nghe lại nó vẫn thấy muốn khóc thế này?
..................................
- Anh theo dõi em ah?
- Bậy nào, dõi theo chứ...anh đi theo em từ lúc em ra khỏi nhà My, gớm quá, đi gì mà cứ như đua, em có phải là con gái không đấy?
- Tại muốn đón gió thôi, trước đây em với lão Zun hay đua như thế lắm, được cái hai đứa đều thích cảm giác mạnh, dù lúc nào cũng thấy thần chết cười sằng sặc ngay trước mặt hic hic... ơ..mà sao anh nói là tạm thời không gặp em cơ mà??? Nhớ em ah?
- Em tự tin nhỉ? Nhưng mà... em nói đúng mới đau chứ, uh...anh nhớ em không chịu nổi đấy, nhớ phát điên lên đấy...
- Hừ, dẻo mỏ...
- Lưỡi có xương đâu...còn em thì sao hả?
- Sao là sao? Em chẳng sao cả.
- Không nhớ anh à?
- Không...
Phong khẽ thở dài. Có vẻ anh chàng thất vọng lắm.
Nó cắn môi...thực ra câu trả lời là “ không lúc nào không nhớ...”, đồ ngốc ạ. Nó vẫn giữ nguyên quyết định của mình, và càng quyết tâm hơn sau khi biết rằng Hip là người thuê đầu gấu chặn đường nó. Vì như vậy có nghĩa là Hip yêu Phong nhiều hơn nó, có thể làm tất cả để có Phong, còn nó thì sao? Ngay cả đối diện với tình cảm thật của chính mình nó cũng làm không nổi, vậy thì nó có tư cách gì để yêu Phong?
(Uh, cái đầu óc u tối của nó chỉ nghĩ được thế thôi, chứ chẳng nghĩ được nếu nó tiếp tục như thế này thì cả ba sẽ chẳng ai vui vẻ...)
- Thôi em về đi, muộn rồi, anh Linh sẽ lo đấy..
-.......
- Anh về đây. Gặp em, anh vui lắm...
- Anh Phong...
- Gì? Không nỡ xa anh à? ( nếu có thể thấy mặt của anh chàng lúc này, cam đoan rằng bạn sẽ thấy nó rất ư là... đểu hic hic)
- Cảm ơn anh...
- Cảm ơn vì bình xăng à? nếu thế thì không cần đâu...xăng dạo này xuống giá rồi ấy mà...
- Cảm ơn vì đã dõi theo em...
-............
----------------------------------
Gần 12 h đêm nó mới về đến nhà. Tối thui. Phong nói rằng lão Zun sẽ lo cho nó ư? Chắc giờ lão đang say giấc rồi cũng nên. Hừ, lo lắng làm gì cho thêm mệt vì một đứa em mà lão cho là “ khốn nạn” chứ...
Mở cửa. Đang mò mẫm tìm công tắc đèn thì điện sang. Trước mặt nó là lão Zun, mặt đằng đằng “sát khí”.lão lo lắng thật ư? chờ nó đến tận giờ này ư? Vậy là nó trách nhầm lão rồi...
- Zun Zun...em ...
Nó bị chặn họng bằng một cái... ôm. Lão Zun ôm nó chặt đến mức nó muốn ngạt thở.
- Zin Zin, anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh không tốt, anh đã nặng lời với em... Xin lỗi...
Mới vắng nhà một tí mà lão Zun đã “thông” rồi sao? Không biết lão có... ăn nhầm gì không nữa.
- Anh Zun! Buông em ra...em...không thở được nè...
Lão già Zun vội bỏ nó ra. Khoanh tay trước ngực, lão nói với giọng của một ông già:
- Hừ, làm đứt dòng cảm xúc của tao, mày làm em thế đấy hả?
Nó co chân, “lên gối” một phát vào bụng ông anh dở hơi. Lão nhăn nhó vì quá đau, rồi...
- Mày...chết... với... tao...
Màn rượt đuổi quen thuộc lại diễn ra trong căn nhà quen thuộc với nhân vật chính là hai “diễn viên phim hành động” cũng quen thuộc nốt. Anh em nó lại làm lành rồi. Nó lại là “ông trời” của lão Zun rồi. Sướng!!! ( phởn!!!)
..................................
- Ra vậy...
Nó gật gù khi nghe ông anh của nó kể lại vụ làm lành của lão với con Lùn. Hờ hờ, con bé Hoàng Tâm đã lộ rõ bản chất khi bị lão Zun nghe được cuộc nói chuyện với lũ bạn về việc nó cưa lão chỉ vì yêu “ tài sản” nhà nó ( oạch! cứ tưởng vụ này chỉ có trên phim thôi chứ nhỉ????). Và thế là một quả bom đã được kích hoạt! Đương nhiên người kích hoạt là một cá nhân có lòng tự trọng cao hơn đỉnh Everest là lão Zun, còn nạn nhân chính là con bé mất dạy kia ( hờ hờ, bây giờ lão già cho nó gọi con bé ấy là con mất dạy thoải mái, mỏi mồm thì thôi he he). Cũng may cho lão là con Lùn nó không thù dai, chứ phải nó thì...^_^
----------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”
“ 046888*** is calling...”
-Ai nhỉ?
Nó nhấc máy.
- Alô. Zin Zin nghe.
- Zin ơi. Cô đây.
Là mẹ Hip...
- Dạ vâng ạ.
- Cháu đến nhà cô giúp cô được không? Từ hôm cháu đến rồi bỏ về đến giờ, con Hip nhà cô nó cứ nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài, cũng không chịu ăn uống gì cả. Cô lo lắm...
- Cháu...
- Cháu khuyên nó giúp cô được không? Nó không ăn đã 3 ngày rồi...
- Vâng, cháu đến ngay ạ.
Nó lại kỳ cạch lôi xe ra, phi đến nhà Hip. Lần này nó đi với sự lo lắng. Con Hip định tuyệt thực sao? Ngốc quá, nó có giận nữa đâu. Nó biết con Hip chỉ vì quá yêu Phong thôi mà...( quá vị tha).
..........................
Cộc...cộc...
Nó gõ cửa.
cộc...cộc...
Nó tiếp tục gõ. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ Hip muốn mở cửa cả. Máu đã dồn lên não, nó gào lên:
- Hip! Mày có mở cửa không thì bảo. Tao điên lên rồi đấy nhé.
-.............
- Tao quên chuyện hôm trước rồi. Mày mở cửa đi. Định chết đói trong đấy à?
-..............
- Con điên này! Tao đã nói là tao quên rồi cơ mà. Sao còn không ra mở cửa hả?
-...................
- Mở ngay! Không là tao phá cửa đấy.
( to mồm thế thôi chứ làm gì dám)
-...............
- Tao tha thứ cho mày...._nó hạ giọng. thực ra thì hét mãi chỉ tổ đau họng.
“ cạch...”
Cửa mở. Con Hip ôm chầm lấy nó, nói trong tiếng nấc:
- Zin ah, tao...hức hức...xin lỗi...tao sai rồi...tao xấu hổ lắm...tao...
- Thôi, không cần phải nói nữa, đi ăn cơm đi, ôm con quỷ đói là mày chẳng sướng tay tí nào, hôm trước tao ôm lão Zun sướng hơn...
- Tao...hức...
- Im! Đi ăn ngay....
Hoà rồi...nó và Hip đã làm lành rồi, lão Zun và con Lùn cũng đã ổn thoả...còn gì vui hơn???
Gió à, mày có vui không?

Việc hoà bình được lập lại sau “ chiến tranh một phía” là một tin vui lớn của cả lũ chúng nó, và đã là một tin vui lớn thì không có lý do gì lại không ăn mừng, thế nên nhà nó trở thành địa điểm tụ tập lý tưởng...
..................
- 1...2...3...dzô
- 1...2...3...dzô
- 1...2...3...uống...
Tiếng hò hét, tiếng chạm cốc, tiếng nói cười, tiếng hát...tất cả thể hiện cái sự “ phởn” của chúng nó ( không thể hoãn cái sự sung sướng ấy lại được). Chỉ có điều...sướng trước khổ sau...hic, sau khi tỉnh dậy ( uống nhiều quá, đứa nào cũng say khướt), xung quanh chúng nó là một bãi chiến trường, phải è cổ ra dọn dẹp hic...
- Hộc...hộc...Sứt, mày thu hết vỏ lon, vỏ chai đi, tí tao mang sang cho bà đồng nát bên cạnh...
.................
- Cút...hộc....mày đi rửa cốc đi...
........................
- Zin...lấy cho tao cái rổ.... anh Zun... quét nhà....
...................
- Lùn!!!!!_ nó gọi
- Gì?
- Thế mày làm gì mà cứ đứng chỉ đạo thế hả?
- Đây, đây, đi dọn cái đống rác rưởi này ngay đây, khiếp, tao chưa lấy ông Zun mà mày đã hành tao rồi...
- Dạ, em đâu dám thưa chị dâu...lỡm, làm đi nhanh lên tao mới gả lão Zun cho, nhanh...
- Xì....
............................................
- Zin ah!
Nó giật mình khi nghe tiếng con Hip.
- Đồ quỷ, làm tao giật cả mình. Sao?
- Tao...mày...tha thứ cho tao thật chứ?
- Không thật đâu...
- Huh?_ Hip nhướn mày.
- Giả vờ đấy, đâu có dễ dàng thế được...
- Tao...xin lỗi....
- Biết lỗi là tốt, nhưng chưa đủ đâu, mày còn phải..._nó làm mặt nghiêm nghị ( doạ Hip ấy mà)
- Tao biết rồi...
- hả? Biết cái gì? Tao đã nói gì đâu...
- Phải từ bỏ Phong chứ gì?
Nó bật cười.
- Phì...mày nghĩ tao là người thế nào chứ? Ý tao là mày phải...bao tao một chầu tất cả các loại cocktail trên quán lão Hoàng rù.
-.................
- Sao mặt mày đần thối ra thế? Không được à? Kẹt vừa chứ....
Hip nhào tới ôm nó, mấy hôm nay toàn “ bị” ôm bất ngờ thôi, haizzzz....
- Mười chầu cũng được, tao yêu mày lắm í, Zin Zin ạ...
- Cái đồ láu cá, ai cho mày ôm tao, định lợi dụng con gái nhà lành đấy hả? Tao đã nói là tao không ôm con quỷ đói cơ mà...
- Kệ mày, tao cứ ôm đấy, tao thích ôm con lợn Zin đấy, ôm sướng ơi là sướng, mà mày thì “ lành” cái gì???
- Con ỉn...
---------------------------------
Nó đã mất rất nhiều thời gian để đi đến quyết định. Nộp hồ sơ, và giành được học bổng du học, tất cả diễn ra khá thuận lợi. Ngay đến lão Zun, nó cũng giấu. Dù biết rằng mọi người sẽ giận nó lắm, nhưng biết làm sao, đấy là lựa chọn của nó...
--------------------------------
ngày...tháng...năm...
thành công rồi. không biết có nên nói cho mọi người sớm không nhỉ? hừm...thôi vậy, nói sau có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng... có nên nói với anh không? Em đi, anh có buồn không?
-------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”
“ Lun is calling...”
- Gì mày?_ nó nói giọng ngái ngủ.
- Con lợn, còn chưa dậy à? Lên quán lão Hoàng đi, rủ cả ông Zun đi nữa.
- Thế gọi chủ yếu là để rủ ai đấy?
- Lắm chuyện quá, hôm nay con Hip bao, không đi thì thiệt, có thế thôi...
- Xì, chờ tí, lên ngay, sang gọi chồng mày dậy đã.
- Uh, gọi đi, bảo lão chỉn chu một tí lên đây cho đẹp mặt hội mình...
- Đẹp mặt hội? Hay đẹp mặt mày? xấu chàng thì hổ ai mà...
- Thôi, biến đi, nhanh lên đấy.
-------------------------------
- Chờ lâu chưa?_ nó vừa hỏi vừa kéo ghế để ngồi ( cái bọn chúa thiên vị, lão Zun thì chúng nó lấy ghế ra mời ngồi tử tế, nó thì lại phải sang bàn khác vác một cái về, hừ...)
- Sắp thành hươu cao cổ rồi đây này...
- Than thở gì, ai bảo mày bắt lão Zun phải đẹp trai, chỉn với chả chu, tao chờ lão chuẩn bị mà sốt hết cả ruột...
- Thôi, cãi nhau làm gì cho chóng già hả các quý cô, của các quý cô đây...
- Ôi, được đích thân ông chủ phục vụ cơ à...
Hoàng cười, rồi ngồi xuống nhập bọn, chỗ anh chàng chọn đương nhiên là cạnh nó. Ghé sát tai nó, anh thì thầm:
- Không thấy cốc của em có gì lạ à?
- thêm một chút dâu, một chút siro, đúng chứ?
- Phục em thật, khác có một chút cũng nhận ra...
- Chuyện nhỏ, đừng quên em đã học qua một lớp pha chế rượu rồi nhé...mà sao không cho em Blue Hawaii như mọi khi?
- Hèm....hèm....
- ******** chuyện thì thầm thậm thụt thắm thiết trong lúc đông đủ mọi người nhá.
Đông đủ mọi người? Hay là thông báo luôn nhỉ? Nó tặc lưỡi, quyết định thế vậy...
- Hèm... nhân lúc hội pro tụ tập đông đủ, Zin Zin xin thông báo một tin vui và một tin buồn...mời cho ý kiến là mọi người muốn nghe tin nào trước?
- Xời, con này, bày trò gì đấy?_ ông anh yêu quý nhảy vào.
- Im nào, để yên cho em thông báo. Thế nào? Tin vui hay tin buồn?
- Tin vui đi, tao đoán là mày quyết định trả tiền bữa này thay tao hả?_ con Hip đùa.
- Mơ đi nhá.
- Thôi, nói gì thì nói nhanh cho nó vuông đi, rách việc_ con Cút càu nhàu.
- Đây, nói đây...Chết, quên...sr các bác em nhầm ,tin vui và tin buồn giống nhau, thế nên các bác chọn tin nào trước cũng thế cả...he he...
- Có nói nhanh không?_ Cả 6 cái loa phóng thanh gào lên, có mỗi Hoàng thương nó nên chỉ cười.
- Hic, đây... Havard accept tao rồi, tuần sau tao sẽ bay. Đấy, tin vui đấy, tin buồn cũng đấy nốt. Từ từ mà xử lí thông tin nhá.
- Cái gì? Sao chuyện tày trời thế mà mày không nói cho tao hả? Mày làm em kiểu gì thế?
- Em nói cho bố mẹ từ tuần trước rồi, các cụ không nói cho anh ah?
- Không...
- Thế mà bây giờ mày mới nói với chúng tao hả??????????????
Ôi, “ sóng gió” nổi lên rồi. Làm sao đây?
- Hì...hì...tao biết chúng mày độ lượng mà...chúng mày vị tha mà...chúng mày tuyệt mà...hì...chúng mày nên nhìn vào mặt tích cực của vấn đề là mỗi lần tụ tập sẽ...bớt một con tham ăn..nhỉ????????
- Nhỉ cái đầu mày ấy_ đám chiến hữu lại gào lên.
Hic...bọn này giận rồi, dám chúng nhào vô xử hội đồng nó lắm...
- Thôi, nói bé thôi các cô, mất hết khách của tôi bây giờ_ Hoàng giải vây cho nó, nó nhìn anh với ánh mắt biết ơn. ( trong khi Hoàng nhà ta lại dịch ánh mắt ấy theo nghĩa này : “ bố ơi, mẹ đánh con...”...bó tay. com)
- Phải vì tao không?_ Hip hỏi nó_ mày không cần phải...
- Không, không liên quan đến mày, tao đã định đi từ năm ngoái cơ nhưng tiếng Anh của tao lúc ấy “ ****” quá hic
- Thật chứ?
- ơ hay, mày tưởng tao nói đùa mày chắc. Không phải nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu
- Tao xin lỗi...
- Lỗi phải gì ở đây? Điều tao muốn làm mà mày cứ xem như là cực hình ấy, ngốc. Ở nhà thì tấn công lão Phong dồn dập vào cho tao, không là mất lúc nào không biết đâu.
- Chuyện ấy không đến lượt mày lo...
“When I get to WarWick Avenue...”
- Chờ tí, tao nghe điện thoại...
.........................
“A lô, Vân My nghe...Hả???....Tìm nhà chị làm gì, chị đi vắng rồi, không có nhà đâu...................Chị đang đi chơi với...bạn trai....................Mà ai cho em số chị thế?................Thôi, chị không rỗi đâu, chị bận lắm, thật đấy...chào nhé...”
.........................
- Phù...thoát...
- Nói chuyện với ai xong mà mày lại thở phào nhẹ nhõm thế?
- Thằng nhóc Hàn quốc khoá 50 ấy, dạo này nó ám tao ác quá, chết mất...vừa phải nói dối là đi chơi với người yêu đấy.
- Hả? Em Huyn Woo K50 ah? Ám mày? He he tao thấy em í hơi bị “xịn”, quả mặt superbaby ấy bán được ối tiền ha ha.
- Hừ, tao cóc thích bọn vắt mũi chưa sạch ấy, không khéo người ta lại bảo “ phi công trẻ lái máy bay bà già”
- Đùa thôi. Thôi tao lượn đây, mấy hôm nữa hết lượn sang kia lại tiếc.
- Đừng đi nữa.
- Chờ đấy.
-----------------------------------
Thực ra khi nó thông báo với nhị vị phụ huynh rằng nó sẽ sang Mỹ, mẹ nó ******** kịch liệt. Nhưng mà nó dẻo mỏ lắm, ý kiến đi, ý kiến lại, ý kiến tái, ý kiến hồi rồi thì cũng phải đồng ý thôi. Mẹ nó cũng hỏi nó và Phong thì sao, nhưng nó đã trả lời ngắn gọn: bạn bè... “ Gấu mẹ vĩ đại” của nó có vẻ hơi thất vọng một chút, nhưng không thấy hỏi gì nữa. Đấy là phản ứng của mẹ nó, nếu Phong nghe câu trả lời này của nó, anh có đau lòng không nhỉ?
Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là nó sẽ...xuất ngoại. Ra nước ngoài thì nó đi nhiều rồi, nhưng đi một mình và lâu như lần này thì chưa bao giờ. Vẫn biết mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng nó đã chọn rồi, bố nó đã dạy nó: “ nếu đã xác định rồi thì không có quyền kêu ca...”. Nó cũng không có ý định phàn nàn, vì Havard vốn dĩ đã là mục tiêu của nó, và vào được khoa Luật của Havard là ước mơ của không biết bao nhiêu người...Nó tự hỏi trong số “ bao nhiêu người” đó có Phong không? Giờ nó mới nhận ra rằng từ lúc quen Phong đến giờ nó phải đặt ra quá nhiều câu hỏi về anh. Tự nhiên nó thấy giận chính nó, rằng sống gần Phong lâu như vậy mà nó không biết nhiều về anh, không biết sở thích của anh, không biết ước mơ của anh...phải chăng nó quá hời hợt? hay...nó không yêu anh? Ngay cả đến lúc này mà vẫn còn băn khoăn về điều ấy thì nó không phải ngốc cũng là nghếch. Nó đang muốn tự bác bỏ điều nó đã từng khẳng định ư? Không...dù cho Phong là người đến sau, dù anh ở tận ngóc ngách nào, và dù cho anh ...không yêu nó, nó sẽ vẫn tìm ra anh, và vẫn yêu anh, chắc chắn thế...
-------------------------------
“ Cộc...cộc...”
Ra mở cửa với tốc độ ngang với cụ rùa Hồ Gươm, nó ngạc nhiên khi lão Zun thò đầu vào, thì thầm:
- Xuống phòng khách đi, có người tìm.
- Ai thế? Sao phải thậm thụt thế? Hoàng Tâm hả?
- Xời, đừng nhắc đến nó, bực mình giờ...
- Thế ai?
- Cứ xuống đi thì biết.
Nó cũng đoán ra người đến là ai, chắc lại mẹ nó đến giáo huấn, dặn dò chứ gì? Không thì lão Zun làm sao co rúm thành một nhúm thế được^-^. Nhưng nhìn cái dáng cao cao đang ngồi trên ghế sofa, nó mới biết là nó đoán trật lất. Anh đến tìm nó ư? Càng học nhiều về Tâm lý học, nó càng biết cách tự kiểm soát bản thân, bằng chứng là nó không chạy ào xuống để ôm chầm lấy tấm lưng thân thương kia, mà vẫn chậm rãi gõ từng nhịp khô khốc xuống cầu thang.
Phong quay lại. Nhìn mặt anh lúc này, kể cả đứa ngu nhất quả đất cũng nhận ra thái độ của anh, ...giận dữ...
- Chào...
Chưa kịp để nó nói hết câu, Phong đã hét lên:
- Em coi anh là gì hả? Em định đi mà không nói với anh câu nào sao?
- Em xin lỗi_nó cắn môi.
- Xin lỗi? Chỉ xin lỗi là xong sao? Đối với em, anh là cái thá gì?
Nó biết nếu muốn đạt được ước mơ thì lúc này không phải là lúc để tình cảm lên ngôi, nó lạnh lùng đáp:
- Xin lỗi, nhưng em thấy không có lý do gì em phải báo cáo mọi dự định của em cho anh cả, anh đâu phải bố em?
- Em... Anh không đáng một ký lô nào trong trái tim em ư?
- Xin lỗi, nhưng đúng là không...
Phong đang khóc, nó không hề nhìn nhầm, từng giọt nước mắt anh đang rơi xuống. Xin anh, đừng như vậy...em đau...Thượng đế ơi, con cầu xin người, đừng để người con yêu phải đau khổ nữa...
- được...vậy...tạm biệt em. Chúc em thành công...
Phong quay người, lên xe bỏ về. Nó nhìn theo anh, muốn cất tiếng gọi nhưng không thể...mày không thể vừa đâm người ta một nhát rồi lại cầm máu cho người ta được, Zin Zin ah...cố lên...
- Có cần thiết phải thế không?
Mải đưa mắt theo anh, nó không nhận ra lão Zun đã đứng sau nó từ lúc nào. Lúc này nó mới khuỵu hẳn xuống, bắt đầu khóc, khóc như mưa...
- Zin...Zin ah...
Nó bám chặt lấy tay áo của lão Zun, nấc lên từng hồi.
- Zun Zun ơi...anh ấy đi thật rồi...không muốn nhìn mặt em nữa rồi...vĩnh viễn không muốn gặp em nữa rồi...em đau... đau lắm...
Lão Zun ôm lấy nó, vỗ về:
- Anh biết, Zin Zin à...em cứ khóc đi...có anh ở đây...
-------------------------------------------------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”
Rain is calling...
- Anh à?
- Uh, anh đây. Em rỗi không?
- Đang ăn không ngồi rồi nè anh...
- gặp nhau nhé.
- Vậy...
- 999 chứ gì? Anh biết rồi.
......................................
- Ông chủ, cho em như mọi khi...
- Vậy còn anh chàng này?_ Hoàng chỉ vào Vũ.
- Cho anh ấy Pina Colada.
- Vẫn nhớ à?_ Vũ nháy mắt.
- Đương nhiên.
- Zin, anh chàng này là ai thế?
- Bồ cũ của em_ nó cười tinh nghịch
- Bồ...cũ...?_ Hoàng lắp bắp.
- Ủa, anh không biết ah? Uhm, cũng phải, lúc đấy anh vẫn đang là Hoàng rù phụ xe ha ha...
Nó phải câm ngay cái điệu cười không thể vô duyên hơn khi Vũ và Hoàng tự giới thiệu. Gớm, cái màn làm quen đúng là lịch sự sến, kính cẩn cứ y như là gặp đối tác quan trọng không bằng ấy.
- Chào cậu. Tôi là Vũ.
- Vâng, chào anh. Em là Hoàng.
- Bằng tuổi đó_ nó chen vào.
- ơ, vậy ah?
....................................
- Anh nghe nói em sắp sang Mỹ?
- Vâng. Ngày kia bay
- Vậy mà anh không biết đấy.
- Xin lỗi...em không báo cho anh.
- Bây giờ, mọi thông tin về em đều phải nghe qua người khác, nản thật...
Vũ nói giọng tiếc nuối. Nó chẳng biết nói gì cả. Giờ nói gì cũng thành vô duyên cả, đương nhiên là nó mong Vũ hạnh phúc, cố lên anh...
- Thôi không nói lung tung nữa. Ngày kia em bay chuyến mấy giờ?
- 7h. Nhớ ra tiễn em đấy.
-...............
-...nha...nha..._nó kì kèo.
- Con nhóc này...vẫn như xưa, không thay đổi sao?_ Vũ phì cười. Nó cũng cười.
- .........
- Thế anh chàng kia sao rồi?
- Anh chàng nào?
- Đừng nói là em có mấy anh chàng một lúc chứ?
- À, Phong á? Sao là sao? tụi em đâu có gì...bạn bè thường thôi_ nó xuống giọng.
- Vậy là anh chàng này ah?_ Vũ hất hàm về phía Hoàng.
- Càng không_ nó lắc đầu cười.
- Vậy anh an tâm.
Nó cốc đầu Vũ, càu nhàu:
- Nói vớ vẩn, về tìm một cô nào đó yêu ngay cho em, để thiên hạ được nhờ....
- Uh, chắc anh cũng phải tìm thôi. Cứ thế này mãi không ổn.
- Cố lên anh...
- Uhm. Thôi anh về đây. Gặp em là được rồi.
- Bye anh.
Nhìn cái dáng lầm lũi bước đi của Vũ nó thấy hơi khó chịu. Giá như...
....................................
- Em đi mấy năm?_ Hoàng hỏi nó.
- Khoảng 4 năm, nếu nhanh thì 3 năm rưỡi.
- Không đi không được sao?
- ...............
- Anh chỉ nói vậy thôi, chứ anh biết đó là ước mơ của Zin mà. Thế nên em phải cố gắng nhé.
- Yes, sir...
- Anh sẽ chờ...
-..............
- Em về đây. Lông bông mãi cũng chán.
- Uhm, anh sẽ đến tiễn em.
- Hứa nhá.
- Uhm, hứa.
Nó đứng dậy. Ra đến cửa, nó quay lại, nói khẽ:
- Anh ah, đừng chờ... được không anh?
Hoàng chỉ cười mà không nói gì. Nhìn ánh mắt tha thiết anh chàng nhìn nó đủ biết anh chàng còn quyến luyến nó lắm, không dễ gì mà quên ngay được... Vậy nên, cũng...cố lên anh... ( sr bon chen tí, tác giả thuộc loại ba phải, thế nên ai cũng cổ vũ tuốt luốt xuốt... Hwaitting....)
--------------------------------
Ngồi một góc tối của 999 là Phong, mũ lưỡi trai, kính đen, nhìn thoáng qua người ta tưởng cậu là dân giang hồ cũng nên. Lần mò trong túi cái bật lửa, cậu châm điếu thuốc. Bình thường thì cậu chẳng bao giờ hút thuốc, cái thể loại này chỉ tổ làm cho phổi giống như cái rổ, nhưng trong trường hợp buồn chán như cậu hiện nay thì hút một vài điếu cho nhẹ nhõm có lẽ sẽ là giải pháp hay...Nhìn về phía quầy rượu với ánh mắt khó chịu, Zin của cậu đang ngồi cười nói với hai thằng con trai đáng ghét nhất mà cậu từng gặp trong hơn hai chục năm tồn tại. Đương nhiên hai người ấy tương đối hoàn hảo, và rất có thể sẽ trở thành chiến hữu tốt nếu như chúng không “nhắm” đến người mà cậu yêu, “đáng ghét” là ở chỗ ấy đấy. Mà kể cũng bực mình, sao Zin hôm nay tươi cười với hai tên ấy là vậy, mà hôm trước lại nói chuyện với cậu “ cạn tình” thế? Chẳng biết họ nói gì nữa. Nhưng thôi... Zin của cậu cười tươi vậy là được rồi. Lúc mới gặp nó, cậu bị cuốn hút bởi chính nụ cười ấy, vậy thì lý do gì cậu lại là vật cản trở nó hiện diện nhỉ ? Hơi đau một tí, à không, rất đau mới đúng...cũng chẳng sao, chỉ cần nó cười, cười thật tươi, vậy là đủ...Hình như cậu chưa bao giờ nói với nó rằng nụ cười của nó đẹp đến thế nào thì phải? Thế nên, hãy cứ mãi cười tươi nhé, Zin Zin của anh...Anh yêu em...

Hôm qua mẹ nó vừa sang giúp nó dọn phòng + xếp đồ đạc. Bà thay đổi vị trí một lượng kha khá đồ đạc trong phòng dù nó có nằn nì rằng sắp đi rồi, đổi làm gì nữa. Phòng “mới” nhìn thế nào cũng không quen nên nó chả muốn về nhà. Vi vu lên Bờ Hồ hóng gió tí. Đến Bờ Hồ mong gặp mấy ông bà Tây ba lô hay đi bộ ở đây mà nó vẫn hay nói chuyện ( Chẳng là trước nó tự học tiếng anh, lên đây luyện giao tiếp cho nó nuột). Mong muốn là thế vậy mà lên đây chỉ thấy mấy đôi đang làm những việc- ai- cũng- biết- là- việc- gì- đấy, nản. Dù chẳng muốn làm khán thính giả bất đắc dĩ của mấy bộ phim tình cảm ấy nhưng nó vẫn nán lại, vì gió!!!!!! Cố mà hít, sang Mỹ gió có mùi...kinh lắm, nó tự nhủ thế chứ gió thì làm quái gì có mùi. Ở bên đấy rồi chắc nằm không cũng nhớ gió Hà Nội. Hay là...không đi nữa? Bậy nào, mày nghĩ cái quái quỷ gì thế hả Zin Zin? Thôi, đi về, ở đây chỉ tổ làm nhụt chí anh hùng...hừ...
-----------------------------------
-----------------------------------
Ngày cuối ở “quê hương thân yêu” cũng không yên ả gì với nó, không thể là một nguyên nhân nào khác ngoài lũ quỷ hội pro của nó. Chúng lũ lượt lôi nhau sang nhà nó ngủ, nhà có bao nhiêu là phòng trống nhưng bọn dở hơi ấy cứ nằng nặc đòi ngủ cùng nó, mà giường của nó dù là rất to so với bình thường thì cũng không thể tải nổi 6 con lợn, nên chúng nó đành trải đệm ra nền nhà. Nó đã xác định trước như thế này thì phải để dành giấc ngủ tối nay của nó đến lúc lên máy bay rồi hic. Nhưng nó vẫn vui lắm, có một lũ bạn tuyệt vời thế này là điều nó cảm thấy tự hào nhất trong tất cả những điều làm nó tự hào, “ tình đồng chí” là đây...
------------------------------
Sân bay đông nghịt người, nhưng có lẽ nổi bật nhất là “nhúm” người đang bu quanh nó. Bố mẹ, lão Zun, Hoàng, Vũ, và đương nhiên không thể thiếu được là đám chiến hữu trong hội pro. Toàn những khuôn mặt đóng dấu “perfect”, nói chung là ngoài bố mẹ nó ra thì đều là nam thanh nữ tú cả ( hic bố mẹ nó thì chỉ được xếp vào hàng ông thanh bà tú thôi.) Mọi người tranh nhau nói, dặn dò có ( bố mẹ và lão Zun), chúc thành công có (Hoàng và Vũ, hai anh chàng này còn biết nói gì ngoài chúc thành công khi mà điều duy nhất họ mong muốn là “Zin ah, xin em đừng đi...”?), trêu đùa có ( còn ai trồng khoai đất này???). Nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng một hành động là ôm nó. Bình thường chắc chắn nó sẽ nói thế này “Áo tao là cái giẻ chùi tay cho chúng mày đấy à?” nhưng mờ hôm nay quá xúc động đậy nên không nói nên lời (đã khấu trừ một số lý do không quan trọng, kiểu như là không thể gọi “một số người” là “mày” được chẳng hạn ^_^). Nó thoáng thấy mẹ nó khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khi Hoàng và Vũ ôm nó nhưng nó lơ đi, chẳng nhẽ lại bảo mẹ nó là “nơi con sắp đến suốt ngày còn chào nhau thế này í chứ, mẹ mà sang đấy có khi lại mỏi cơ mặt vì phải nhíu suốt ngày...”, nhưng thôi, không nên gây chiến trong giây phút “ thiêng liêng” này...
.........................
“ Xin mời hành khách đi chuyến....”
- Mọi người ah! Zin phải đi rồi, mọi người ở nhà giữ gìn sức khoẻ nha, Zin Zin sẽ nhớ mọi người lắm đó...
Nó bước qua barie để đi vào trong, trước khi quay đi nó vẫn kịp nhìn thấy một tiểu đội mắt đỏ hoe (mẹ nó với đám lâu nhâu kia), tia nhìn khích lệ của lão Zun, ánh mắt tiếc nuối của hai người yêu nó bằng cả trái tim... Không có anh!!!! Dù biết rằng anh sẽ không đến tiễn nhưng nó vẫn hy vọng. Bất chợt nó quay lại, hét lên:
- ZIN ZIN ĐI NHA!!!!
Đặt tay lên môi, nó vẫy chào...tạm biệt mọi người...tạm biệt Hà Nội...tạm biệt anh...Rồi nó quay lưng đi thật nhanh, nếu còn nán lại có khi nó sẽ khóc mất, nó sợ...
---------------------------
Nó không biết rằng cách đó không xa cậu cứ mãi ngóng theo nó, cho đến tận khi nó khuất sau cánh cửa dẫn ra phi trường, dẫn nó đến một nơi thật xa, một nơi không có cậu...
“ Tin nhắn mới, boss ơi...” Chuông tin nhắn quái dị của cậu vang lên.
1 new message. From : My
“ Anh co roi khong? Di uong chut gi do voi em nha.”
“ Uhm, anh roi. Cung duoc”
Cậu đang dự định làm gì? Hình như là nghe lời nó, giống như một đứa trẻ ngoan. Cho Hip một cơ hội ư? Cậu có biết cậu đang lạc đường không?
---------------------------
New York...
- Cindy! Cindy!
Quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình từ phía sau là một phản xạ rất chi bình thường của một người bình thường. Và dù cho nó là một con bất thường thì cũng phải có tí bình thường chứ nhỉ? Xin chú thích thêm là bên xứ người này nó được biết đến với cái tên Cindy Vu, kể ra có cái tên tiếng Anh cũng tiện, chứ bắt những người bạn tóc vàng mắt xanh của nó gọi bằng cái tên Vũ Tuyết Linh có mà méo mồm hờ hờ...
- Gì vậy Jen?
- Chờ mình đi cùng với. Khiếp, chân gì mà dài thế, mình đuổi mãi mới kịp.
Jenny là cô bạn mới, cùng lớp với nó. Mới quen thôi nhưng nó quý cô nàng này lắm. Ở Jen có sự dịu dàng, hiền thục chứ không giống như các đồng chí của nó ở nhà. Trong lớp cũng có khá nhiều người bạn thú vị. Tính nó cũng dễ hoà đồng, thi thoảng cũng nói chuyện thân tình với họ xem như là “ thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước”, nói vậy cho lớn lao chứ thực ra là vì nó chẳng muốn lạc lõng ở đây chút nào.
Chương trình học ở đây nặng hơn rất nhiều so với hồi còn lông bông ở Việt Nam, thế nên nó phải bò ra mà học, lại cộng thêm trình độ nấu ăn quá “ hoành tráng” của nó nên dạo này nó “mi nhon” hẳn.
Nhấm nháp cốc cà phê, nó đặt bút làm bài tập, mấy bài ông giáo cho hôm nay khoai quá, lại tra cứu...Online thôi!!!
Hòm thư của nó đầy nhóc những mail. Của lũ quỷ sứ ở nhà, của Hoàng và Vũ là nhiều. Còn đâu toàn mấy cái Invitation linh tinh, nhàm chán. Riêng bố mẹ nó và lão Zun thì không gửi mail, chắc tại xa cục cưng nên cũng chịu khó bỏ tiền ra gọi điện thoại cho đỡ nhớ... ơ nhưng mà hình như 2 hôm nay không gọi. Nó vớ lấy máy gọi cho lão Zun.
“ Calling...Zun Zun...”
Bố khỉ lão Zun! Lấy nhạc chờ là bài “ Nồng nàn Hà Nội” mới thâm chứ!
Connected
- Zun Zun ah?
- Uh, tao đây.
- Sao hai hôm nay không gọi cho em? Hết nhớ rồi à?
- Nhớ thì chưa hết nhưng tiền thì hết rồi, mai mới nạp. Mà mày có biết bây giờ là mấy giờ không?
- Không. Mấy giờ rồi?
- 3 giờ sáng đấy mẹ ạ! Không cho tao ngủ à?
- Uh nhỉ, em quên, ở đây là 3h chiều. Thôi anh ngủ tiếp đi.
- Bình thường chứ?
- Vâng, ổn cả.
- Uhm, thế tao ngủ nhá, hôm qua thức trắng làm bản báo cáo cho ông già, hôm nay phải ngủ bù.
- Há há bị túm về với sếp rồi ah? Thôi chịu khó nhá, đừng làm sạt nghiệp công ty bố là được, để bố còn nuôi em ha ha.
- Con khún, thôi lượn ngay, để tao ngủ.
- Ngủ ngon.
- Uh, ngủ ngon..
Đấy, cuộc nói chuyện nào của anh em nó cũng thế, dạo này toàn nói về chuyện học hành, làm ăn...Lão Zun cũng như bọn kia, chẳng ai đả động gì đến Phong, và dù tò mò đến phát điên, nó cũng không hỏi...
Học bù đầu bù cổ nhưng nó vẫn dành mỗi ngày một tí tẹo thời gian ( chắc chỉ bằng thời gian nó đánh răng rửa mặt mỗi sáng) ngồi viết nhật ký.
Ngày...tháng...năm...
Cũng nhanh phết nhở, đã được 3 tháng rồi đấy. Dạo này học như trâu như bò, mệt...Nhưng thôi, chí lớn chưa thành, cố lên Chi a ki!!!
Bỗng thấy nhớ quá...nhớ Hà Nội...nhớ anh...Không biết nó nhớ Hà Nội hơn hay nhớ anh hơn? Chậc, tự dối lòng một lần vậy, nó nhớ Hà Nội hơn...
Dạo này anh thế nào nhỉ? Dường như ta đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của nhau...
............................
Thôi, viết ngắn thôi, tốn mực...Good bye my diary.
-----------------------
Sang bên này rồi, nó lại tập lại thói quen đi xe buýt, có điều xe buýt bên này toàn xe hai tầng, rất rộng rãi chứ không khúc nào phải chen chúc như thỉnh thoảng nó vẫn phải làm ở nhà. Nhưng đôi khi cái cảm giác thèm được chen như thế lại trỗi lên trong nó...
Hôm nay nó phải ở lại trường để tìm thêm some information trong thư viện nên đến tận tối mịt rồi mà nó vẫn đang đứng thẫn thờ ở bến xe buýt. Mưa...khẽ thở dài, nó căng chiếc ô trong suốt, chắc Jen giúi vào cặp nó, cô nàng này thật là... Bến xe buýt không phải chỉ có mình nó, còn một cậu nhóc đang loay hoay bên chiếc xe, hình như là xe đua thì phải, hừm, trẻ con bây giờ thật chẳng biết an toàn là gì rồi. Trông cậu nhóc cứ tội nghiệp thế nào ấy, cố gắng nép mình vào cái mái che bé tí của ngôi nhà gần bến. Nghĩ là làm, nó bước lại gần, che cho cậu nhóc khỏi ướt... Cậu nhóc ngẩng lên, thoáng một chút ngạc nhiên, khẽ nhăn mặt, chắc là cố gắng nhớ xem đã gặp nó ở đâu chưa ( có mà nghĩ đến sáng cũng không nhớ ra nhóc ạ!); nó cũng ngạc nhiên, thằng nhóc này mặt quen quen, nhưng mà quan trọng là trông nó khá cute he he.
- Cô là ai?
- Người chờ xe buýt thôi.
- Sao lại che cho tôi? Hay là bị “sét đánh” rồi?_ thằng ku nhếch mép cười làm nó thấy bực mình, nhưng thôi, chẳng nhẽ lại chấp một thằng trẻ con?
- Chị thấy nhóc tội nghiệp quá nên che cho thôi, đằng kia có mái che rộng hơn, đủ cho cả nhóc và xe nhóc đấy, ra đấy mà đứng. Chờ ai hay sao mà giờ này chưa về?
- Sao cô lắm chuyện thế hả?
- Hừ, chị đây tốt bụng mới che cho nhé, nói chuyện cho tử tế, bé mà hỗn.
- Bé? Chị?_ thằng nhóc cười khẩy ( nhìn muốn lộn ruột)_ mà cô đi xe bao nhiêu?
- 21. Sao?
- À, không sao, nhưng mà hình như kia là xe 21 thì phải...
Nó quay lại, trời ạ, không kịp rồi. Nó gào vào cái mặt đáng ghét kia:
- Sao bây giờ mới nói hả? Có biết đấy là chuyến cuối cùng rồi không? Hu hu làm thế nào về nhà đây?
- Cô có im đi không? Ai mượn cô che cho tôi? Dở hơi.
Nó vẫn tiếp tục bù lu bù loa:
- Tôi không biết, nhà thì xa, lại không có xe, về thế nào đây, bắt đền cậu đấy.
Thằng nhóc có vẻ không chịu nổi cái tính trẻ con đến quái gở của nó, bèn xuống giọng:
- Tôi đưa cô về là được chứ gì?
Nó nín bặt, lúc này thì chắc chỉ còn cách ấy thôi. Miễn cưỡng leo lên xe thằng nhóc mới quen, nó càu nhàu:
- Đúng là cái đồ chỉ giỏi đem vận đen đến cho người khác...


- Cindy! Đây là Joey, anh trai mình. Anh ấy mới ra trường. Còn đây là Cindy mà em vẫn hay nói với anh..
- Em chào..._ nó chưa kịp chào hết câu thì đã bị chặn họng.
- Em chào chị ạ!!!!
Giật mình. Nó không ngờ thế giới này nhỏ bé đến thế. Đây chẳng phải là " thằng cu" hôm trước sao? Anh trai của Jen á? Mới ra trường? Lạy chúa tôi, " thằng cha" này mà 26 tuổi? Cái mặt non choẹt đấy chỉ đáng 17 tuổi là cùng. Hic, vậy mà hôm nọ nó cứ xưng chị chị em em ngọt xớt, xấu hổ quá đi... Ôi thôi đúng rồi, thảo nào nó cứ thấy thằng cu, ah không, phải nói là anh chàng này quen quen...chẳng phải hai giọt nước một to một bé đang đứng trước mặt nó đây sao? Hic, giá có cái lỗ mà chui xuống thì hay quá..
- Hai người quen nhau à?
- Uhm...quen..._ nó lúng túng trong khi hai anh em nhà nọ cứ cười mãi ( hai kiểu cười, hai suy nghĩ đấy ạ)
................
Jen quả không quá khi nói nhà cô nàng có đầu bếp xịn, chẳng thể tin nổi anh chàng Joey trông có vẻ " sành đời" kia lại nấu được những món ăn còn ngon hơn cả nhà hàng, Jen mà không " mũm mĩm" thế kia thì đúng là phí của giời. Sao nó toàn quen những anh chàng " đảm đang" thế nhỉ? Lão Zun thì khỏi nói rồi, ở nhà toàn lão nấu chứ ai ( để nó nấu thì chỉ còn nước ra quán ăn luôn cho đỡ tốn thời gian và tiền của hic hic). Phong và Vũ thì nó cũng từng ăn qua đồ hai anh chàng nấu, chẳng phải bàn cãi nhiều, trình độ họ thừa sức để làm sư phụ nó. Hoàng thì nó không biết trình nấu ăn của anh ra sao, nhưng pha chế đồ uống thì...miễn chê. Giờ lại thêm Joey đủ để hạ gục chút tự tin còn sót lại trong người nó ( ai đời con gái chính cống lại thua sút đáng kể một loạt các hotboy thế này?)
.............................
- Anh đưa Cindy về giúp em nhé.
Hic. Thế nữa. Nó chẳng muốn thế tẹo nào nhưng từ chối sao đây?
- Em mời chị lên xe.
Joey ném cho nó cái mũ bảo hiểm, trên môi vẫn trực thuộc nụ cười mà nó chẳng có cảm tình chút nào ( cười cứ y như...đười ươi sập bẫy...grừ...).
- Chẳng phải m** em. Tại mặt anh trông non choẹt đấy chứ _ nó trề môi.
- Mặt anh mà non á? Trông manly thế này cơ mà.
- Xì...
- Thôi, không đùa nữa. Đi uống một chút gì đó với anh nhé.
- Không đi đâu. Đưa em về.
- Hơ, đi mà. Gần nhà em có một quán bar tuyệt lắm. Cocktail mà uống một mình thì chán chết.
Cocktail? Cũng lâu rồi, kể từ ngày nó sang đây, nó không uống cocktail. Chẹp! Dạo này nó hơi bị lơ là thói quen của chính nó thì phải. Cái sự " thèm khát" ( nghe có vẻ hơi kinh dị, cứ như bọn vampire thèm máu í ) một ly Blue Hawaii cộng thêm cái bản mặt nhăn nhó buồn cười của Joey dẫn đến kết quả là nó đang ngồi ở ngay đây, trong một quán bar gần nhà nó. Cách bố trí của bar này rất lạ mắt, không bụi bặm như các bar khác mà giống như một quán hồng trà hơn, gọi là bar mà không khí rất thanh tịnh, làm cho nó nhớ đến 999 của Hoàng, cảm giác rất nhẹ nhõm và thoải mái.
- Em có vẻ rất rành các loại cocktail? _ Joey nhìn nó một cách thích thú.
- Yes. Em đã từng học pha chế rượu_ nó gật đầu.
- Thế em có biết loại anh đang uống là gì không?
Nó với ly của Joey, nhấp một ngụm trước hai con mắt đang mở to ngạc nhiên của anh chàng.
- Pina Colada, thêm một chút hương liệu thì phải , Pina bình thường không đậm như thế này, nhưng nói chung vẫn rất ngon.
- Bái phục. Anh chẳng uống loại nào khác ngoài Pina, nhưng lại muốn nó đậm đà hơn một chút...
Nó mỉm cười. Giống hệt... Vũ cũng chỉ uống Pina, và cũng muốn nó đậm hơn, nhưng chẳng bao giờ nó chiều Vũ cả, vì...
- Đậm đà thế này làm mất đi vị đặc biệt của Pina đó anh...
- Anh biết chứ, nhưng mà sở thích thì khó sửa lắm...
Nó không nói gì, chỉ cười. Có lẽ trước đây nó quá máy móc rồi, đúng ra nên để Vũ uống theo sở thích của anh mới phải...
- Cho em một Time Bistro White Snow_ nó gọi.
- Em thích uống loại này à?
- Cũng bình thường, em chỉ đang muốn biết người ấy nghĩ gì khi uống loại này thôi. Khi uống cùng một loại cocktail, người ta hay có chung một cảm giác lắm..._ nó nói liền một hơi không nghỉ.
- Người ấy?_ Joey nheo mắt tò mò.
- Hì, một người bạn...
Nó chỉ nói vậy, Joey cũng không hỏi gì thêm nữa.Nó đang nói đến Phong... Nó chỉ nhớ một lần duy nhất Phong gọi loại này là lần đầu tụ tập cùng nhóm nó, chứ nó đã nói rồi, nó chẳng biết quá nhiều về sở thích của anh đâu, vô tâm chính là ta...
--------------------------------
Hà Nội
- Hoàng, ông cho tôi Blue Hawaii đi...
- Hử? Bình thường tôi thấy ông...
- Uhm, bình thường tôi uống Time Bistro, nhưng hôm nay tôi muốn thử...
- Loại mà Zin uống chứ gì?
- Uhm, tôi muốn biết tại sao loại cocktail này làm cô ấy say mê đến vậy, vì khi uống một loại cocktail, người ta hay có chung một cảm nhận lắm...
Hai con người, hai đầu trái đất, cùng một câu nói, cùng một ý nghĩ, liệu có phải cũng cùng một nhịp đập con tim???
---------------------------------
------------------------------------------------------------------
- Cindy! Cậu có xem đua xe bao giờ chưa?

- Hả? Đua xe? Mình đã từng xem...( thậm chí đã từng đua), nhưng sao?

- Mai anh Joe đua đấy, giải toàn thành phố, đi cổ vũ cùng mình nhé?

- Joe? Đua? Giải toàn thành? Hơi bị bất ngờ. Okie, mai qua đón mình nhá.

- Vâng, thưa tiểu thơ.
----------------------------

Trường đua ở đây hoành tráng hơn nhiều so với Việt Nam ( đương nhiên ), người người đến xem chật cứng, chả bù so với " quê hương thân yêu " của nó, cái môn thể thao tuyệt vời này ( tình yêu lớn của anh em nó ) lại không được chú ý lắm.

- Joey! Cố lên.

- Tình yêu ơi! Cố lên!!!
...............

Anh chàng Joe này được hâm mộ phết nhở? Kể cũng phải, với cái khuôn mặt superbaby ấy, một tay đua nổi tiếng ( theo lời Jen khoe ) không được hâm mộ mới lạ. Nhưng mà nó thấy mấy fan này thừa hơi quá, gào thét gì mà lắm thế, anh chàng chẳng nghe thấy gì đâu mà, nếu nghe thấy bị phân tâm thì cũng đừng mơ đến chức vô địch ( thế ra cổ vũ là có hại hả?). Tập trung cao độ là một điều mà bất cứ một tay- đua - chuyên- nghiệp- lẫn- không- chuyên nào cũng phải nắm rõ, nếu không thì nên nhường vị trí trên đường đua của mình cho người khác thì hơn. Nó là một tay đua không chuyên, nhưng cũng " nức tiếng gần xa" ở Hà Nội đấy chứ không vừa đâu nhé, có hè nào mà nó với lão Zun không cống hiến 2/3 kì nghỉ của mình cho những cua mạo hiểm đâu cơ chứ. Cái cảm giác phó mặc sinh mạng của mình cho số phận làm nó thấy...thích thú và dễ chịu ( không hiểu nó là thể loại người nào nữa ).

Tự nhiên thấy nhớ lão Zun, không có nó ở nhà, lão có còn giữ thói quen đua đêm không? À, chắc dạo này lão cũng chẳng có thời gian, với cái tập đoàn chủ tịch là bố nó thì lão Zun có thời gian để thở không cũng là một vấn đề lớn í chứ.

........................

- Cindy! Cindy!_ Jen vẫy vẫy tay trước mặt nó.

Chỉ giật mình một chút do đang để tâm hồn treo ngược cành cây, nó lấy lại bình tĩnh và hỏi:

-Uh, sao thế?

- Lại để ý đi đâu thế? Không xem anh Joe đua à?

- Mình vẫn đang để ý đấy chứ, anh Joe sẽ về nhất, tin mình đi.

- Sao cậu dám chắc thế?

- Bí mật

- Xì...

.........................

- Đúng như nó tiên đoán, Joe giành giải quán quân, và lại có thêm hàng tá fan hâm mộ ( cả boy và girl, cái trò đua xe này nó thế).

- Thấy anh đua thế nào?_ Joe hỏi, anh chàng đang phởn thì phải, mắt cứ tít hết vào, đúng kiểu cười " không nhìn thấy tổ quốc"

- Tuyệt lắm anh Joe! Em nói anh biết nhé, Cindy nó dám nói chắc chắn anh sẽ về nhất đấy.

- Vậy sao?_ Joe nheo mắt tinh nghịch, dường như anh chàng đang chờ đợi từ nó một lời khen. Nhưng có lẽ anh chàng đã thất vọng khi câu trả lời của nó không như mong đợi.

- Tư thế chân trái của anh không tốt lắm, đừng khuỳnh nó ra như thế, may cho anh là mấy người kia cũng có vô khối lỗi.

Nó không phải là tay đua chuyên nghiệp, đương nhiên khi vào đường đua nó mắc lỗi vô số kể, nhưng mà về khoản " bình loạn" thì nó thừa kinh nghiệm. Nó hồn nhiên "phun" ra cái câu nhẫn tâm kia mà không để ý đến khuôn mặt tái mét của Joe

- Em...là...người gì vậy?_ Joe lắp bắp

- Anh hỏi vậy ý là sao?

- Em biết pha cocktail, biết đua xe, em còn biết những gì nữa?

- Trời ạ, những cái đấy học là được mà.

- Cứ như kiểu cái gì em cũng biết ấy

- Em không biết nấu ăn_ nó nói thản nhiên
...............................

Chẳng hiểu bọn nhóc bên này ăn gì mà chúng nó cao thế nhỉ? ( cám cò công nghiệp chăng????) Kể cũng tốt, nếu không có cái lưng vừa dài vừa rộng của thằng nhóc thfi nó sẽ rát mặt lắm. Gió quá mà không có mũ bảo hiểm....Grừ, nhắc lại thấy tức, đi xe buýt có phải là ấm cúng biết bao nhiêu không...
- Nhà tôi đây rồi. Cho tôi xuống.
- Cũng gần đấy chứ_ thằng ku gật gù.
- Gần cái gì mà gần?_ nó gào lên_ 10 cây số chứ ít à mà cậu bảo gần?
- Ah không... ý tôi là gần nhà tôi cơ.
- nhà cậu ở gần đây á? Sao tôi không thấy cậu bao giờ nhỉ?
- ôi dào, quan tâm làm gì. Tôi có ở nhà mấy đâu. Thôi cô vào nhà đi.
- Hừ, phải nói là “ em chào chị”, biết chưa nhóc?
Thằng nhóc lại nhếch mép cười ( rõ ghét)
- Vâng, em chào chị...
Nói rồi leo lên xe phóng thẳng. Khiếp! Làm như đi chậm là chết không bằng í. Nếu không phải nó là đứa khá ( phải nói là cực kỳ) khoái tốc độ thì khi nãy ngồi sau thằng nhóc đã phải khóc thét rồi. Mà nó vẫn thắc mắc, mặt thằng nhóc này rõ ràng là quen lắm, dù nó khẳng định là nó chưa gặp bao giờ, chỉ là giống, rất giống một ai đó mà nó quen thôi...
-----------------------------
Ngày...tháng...năm...
Em vừa từ thư viện về đấy, lại nhớ anh rồi, mình quen nhau ở đâu, anh còn nhớ không? Nghĩ lại thấy thời gian trôi nhanh thật, anh nhỉ?
Hôm nay em xui lắm nhé, suýt nữa thì mất thẻ sinh viên, lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, lại còn gặp phải một thằng nhóc dở hơi, chẳng biết trên dưới gì cả, hừ...
Úi, quên mất, chưa ăn tối...hic 10h đêm rồi. Em đi úp mì đây. Ôi em ghét mì tôm...
Khi nào anh đi ngủ thì chúc anh ngủ ngon nhé, anh yêu...( chả bao giờ gọi thế này, ngượng quá đi thôi...)
------------------------------
Hà Nội.
- Anh Phong! Anh Phong!_ Híp vẫy vẫy tay trước mặt Phong.
- Hả? _ cậu giật mình_ em gọi anh à?
- Từ sáng đến giờ anh làm sao thế? Cứ như người mất hồn, chẳng tập trung gì cả.
- Anh xin lỗi...
Chỉ cần một câu xin lỗi của cậu là cô có thể cho qua hết, cô yêu cậu quá rồi sao???
- Anh đang nghĩ gì thế? Kể em nghe nào_ Hip nháy mắt. Thành thật mà nói thì cô rất đáng yêu.
- Ah..không...anh đang nghĩ đến mấy bài luận đang làm dở thôi.
- Xì, gạt mấy bài tập hầm bà lằng ấy ra khỏi đầu đi, đang đi chơi mà.
- Uh, anh biết rồi.
Mấy bài luận chỉ là lý do mới vụt qua cái đầu đang muốn nổ tung của cậu, còn thứ đang luẩn quẩn trong ấy lại là khuôn mặt Zin, khuôn mặt người con gái cậu yêu...Người con gái cậu yêu? Vậy cậu đang làm gì ở đây...với Hip? Giật mình, hình như cậu đã đi quá xa rồi...Hy vọng là một liều thuốc độc, vậy mà cậu vẫn cho Hip uống sao?
- My, ta về thôi.
- Em nói gọi em là Hip mà.
- Xin lỗi, anh không quen..
Cô buồn. Cậu vẫn không chịu gọi cô bằng cái tên thân mật ấy... Dù rằng cậu không từ chối hẹn hò, nhưng chưa một lần cậu nói yêu cô, thậm chí là thích cũng chưa... Đến bao giờ cậu mới có thể chấp nhận cô đây?
----------------------------
New York
- Cindy!
- Jen! Có kết quả thi chưa?
- Có rồi, mình vừa xem cho cậu rồi...
- Thế à? Mình thế nào? Không quá tệ chứ?_ nó dồn dập hỏi.
- Khoan. Từ từ. Hỏi gì mà lắm thế, mình còn chưa kịp nghe hết nữa.
- Uhm, mình im đây. Cậu nói đi.
- Mình biết tại sao cậu lại càng ngày càng giống que củi thế này rồi...
- Hic...nhưng mà rốt cục là kết quả thi của mình và cậu thế nào?
- Mình xếp hạng 3, còn cậu..._ Jenny làm mặt buồn buồn.
- Mình thì sao? _ nó lo lắng hỏi, con bé Jen này giỡn gì mà kỳ cục, tò mò quá.
- Còn cậu thì...AI CHO PHÉP CẬU XẾP HẠNG 2 hả?
Nó nhẩy cẫng lên.
- Cái gì? Cậu không đùa đấy chứ? Mình á? Xếp hạng nhì á? Ôi chúa ơi...
- đùa cậu làm gì?
- Sướng! Nhưng mà...
- Còn nhưng nhị gì nữa???
- Ai đạt hạng nhất thế?
- Thằng cha mọt sách của thế kỷ, Brian.
- Uhm, không ngạc nhiên lắm.
- Hôm nay đến nhà mình ăn tối nhé, đầu bếp nhà mình xịn lắm...
- Okie.
- Chiều mình sẽ qua đón cậu.
- yes, madam.

Sau hôm ấy, Jen nhất quyết ép nó hàng ngày đi tập xe cùng Joe. Không hiểu con bé nghĩ gì nữa? Rằng nó giỏi hơn Joe trong vụ xe pháo này ư? Thật nực cười! Nó nghĩ mục đích của cô nàng quá rõ ràng : Gán ghép! Lạy chúa tôi, “ trong sáng” quá cơ. Nhưng kể ra thì làm “ huấn luyện viên” cho “ tài năng mới của làng thể thao New York” ( cái tên này báo chí mới đặt cho anh chàng ) cũng oai ra phết, chỉ có điều nó phải hứng vô khối những ánh mắt hình viên đạn được “ bắn” ra từ lũ con gái “chăm chỉ” đến xem Joe tập luyện mỗi ngày. Thỉnh thoảng hứng lên nó cũng làm vài cua, nhưng đương nhiên là làm sao nó thắng được một “ngôi sao” chứ, nhất là khi có một đám loi choi la ó ngay bên tai nữa.

-----------------

Việc cùng nhau uống cocktail sau mỗi buổi tập dường như đã trở thành một thói quen của nó và Joey. Joe uống Pina, nó uống Blue, tất cả đã trở nên quen thuộc.

- Hôm nay uống cà phê anh nhé?

- Sao thế? Chán cocktail rồi à?

- Không, tại lâu rồi em không uống cà phê nên nhớ thôi.

- Uhm, tuỳ em thôi.

......................

Joe gọi Espresso, còn nó gọi Soony, loại cà phê kèm một ít sưa, phủ bông kem và mứt dâu tây này làm nó thấy nhẹ nhõm. Nó đã từng đọc một teenstory có nói đến loại này, họ gọi là gì nhỉ? Uuhm...đúng rồi...cà phê uỷ mị. Một tách cà phê uỷ mị làm cho nó thấy uỷ mị...Từ ngày xa nhà, nó ít cười hơn, nụ cười cũng đã “ héo” đi ít nhiều, suy nghĩ nhiều hơn, nhớ nhung nhiều hơn, không biết như thế có gọi là “uỷ mị”...

Không khí trong quán yên ắng quá, không biết là do quán vắng khách hay do không khí của bản nhạc đang vang lên. Bản “ Only you” cổ lỗ sĩ vậy mà hôm nay nghe lại thấy hay hay. Nó nhịp nhịp ngón tay lên bàn, miệng lẩm nhẩm theo lời bài hát không để ý có người đang nhìn nó chăm chú.



---------------------------

Mùa đông. Tuyết rơi trắng xoá. Giáng sinh. Đó là tất cả nguyên nhân của kì nghỉ. Những việc nó muốn (và đã) làm chỉ là ở nhà, giống như một cô mèo lười vậy.

Đã hai năm trôi qua, nó đã đi được nửa quãng đường phải đi ở New York. Vậy mà cứ ngỡ như mới hôm qua vậy.

.......................

8h30' sáng 24/12

“ Kính...cong...”

Khoác chiếc áo lông to sụ, thêm chiếc khăn choàng không kém phần long trọng, nó lạch bạch ra mở cửa. Trước mặt nó là một anh chàng lạ hoắc lạ huơ, trên tay cầm một gói quà nhỏ. Liếc mắt ra ngoài cổng, thấy chiếc xe chuyên dụng của bưu điện thành phố, ra anh chàng này là bưu tá. Nhưng quà...dành cho nó ư?

- Cô là Cindy Vu?

- Vâng

- Mời cô ký vào giấy nhận bưu phẩm này.

Đặt bút ký theo phản xạ, nó lịch sự mời:

- Anh vào uống một tách cà phê chứ?

- Cảm ơn, đây là món cuối cùng rồi. Chào cô

- Chào anh

.........................

Nó thận trọng bóc gói quà, bên trong là một chiếc mũ len + một chiếc khăn len màu hồng phấn khá đáng yêu, kèm theo đó là một tấm thiệp.

“ Merry Christmas!
Đặt câu hỏi. Về mọi lĩnh vực. Tôi sẽ trả lời.
Y!M: ask_me_if_you_want “

Nó bật cười. Cách này nó đã từng đọc trên một tờ báo nào đó. Kết quả người gửi là anh chàng hàng xóm, và hai người trở thành một đôi. Đặt câu hỏi, nó chẳng mất gì, vì nó chắc chắn rằng nó chẳng có anh chàng hàng xóm nào cả, và một đôi ư? Lại càng không thể!

................

“ Anh đã yêu bao giờ chưa?”

Nó chẳng hiểu tại sao nó lại bắt đầu bằng một câu hỏi ngớ ngẩn như thế. Chỉ biết đó là thắc mắc đầu tiên nó nghĩ đến, vậy thôi.

“ Đã từng”

Câu trả lời đến ngay tức khắc không làm nó thấy ngạc nhiên lắm.

“ Anh bao nhiêu tuổi rồi? “

“ Bí mật”

“ Sao anh lại chọn màu hồng? “

“ Cô không thích à?”

“ Ồ, tôi không có ý đó...”

“ Anh học theo tờ báo nào thế?”

“ Không nhớ nữa”

......................

Anh chàng này thật thà nhỉ? Nó tin chắc rằng đây là một anh chàng, vì nếu là một cô gái nào đó thì thật là buồn cười. Những câu hỏi được send liên tục và những câu trả lời đến gần như là không phải suy nghĩ gì vậy.

“ Anh là ai? “

Giờ mới hỏi, chán nó.

“ Có cần thiết không? “

“ Không cần lắm”

Gõ thật nhanh, send thật nhanh, out thật nhanh, không để cho anh chàng kịp reply mà không buồn thắc mắc xem anh chàng kia có hụt hẫng chút nào không, nó rời khỏi laptop. Hình như từ khi yêu Phong, nó không còn tò mò về những anh chàng khác nữa, có vẻ giống như một bà cụ non mất rồi

Lê vào bếp, tự pha cho mình một ly Blue Hawaii, nó lẩm bẩm:

- Tẻ nhạt quá!

-------------------------

4pm

“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”

- Cindy nghe ạ_ nó đáp bằng giọng ngái ngủ.

- Oh my God! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả tiểu thư?

- Mấy giờ rồi?

- Trời ạ! Đừng nói cậu chỉ ở nhà trong suốt mấy hôm vừa rồi nhá.

- Uhm, mình không nói đâu, giấu.

- Mình qua đó nhé!

- Yes, qua làm gì đó cho mình ăn đi, gặm bánh mì mãi chán quá.

- Thế ra đến làm osin cho cô đấy hử? Thế thì cấm đòi quà nhớ.

- Vậy khỏi đến.

- Muộn rồi

--------------------

“ Kính...coong...”

- Vừa mở cửa thì Jen đã nhảy bổ đến ôm chầm lấy nó

- Khiếp, làm gì mà như cả thế kỷ không gặp thế?_ Khẽ gỡ tay Jen ra, nó nghiêng đầu_ chào anh, Joe!

- Chào nhóc!_ Joe mỉm cười

Chạy vào phòng lôi ra hai hộp quà đã được nó chuẩn bị trước đó cả tháng, nó cười tỏ vẻ hài lòng khi Jen “rú” lên lúc nhìn thấy món quà của nó.

- Cindy! Sao cậu biết mình mơ ước có chiếc áo này?

- Bí mật! _ nó nheo mắt thích thú

Thực ra thì nó không hiểu Jen đến mức ấy, chẳng qua hôm đi shopping cùng Jen, nó thấy cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào chiếc áo đó thôi =.=”

Nó tặng Joe một đôi găng tay kèm theo cuốn sách “ Những thủ thuật trên đường đua_ Bí quyết để trở thành nhà vô địch”. Joe nhìn nó tỏ vẻ cảm kích:

- Cảm ơn em.

- Quà của mình đâu? _ Nó làu bàu

Jen lôi trong túi xách ra một gói quà. Nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói ra, nó thốt lên:

- Wow! Tuyệt quá Jen. Mình nhớ mình chưa bao giờ nói cho cậu biết mình sưu tập ví mà.

“ Một tháng liên tục, mỗi ngày một cái ví khác nhau, nếu không sưu tập chắc do cậu thừa tiền”

Nó cười toe: Thanks so much!

- Quay sang Joe, nó hỏi:

- Quà của em đâu?

- Anh tặng rồi mà_ anh chàng tỉnh bơ trả lời

- Hả? Lúc nào? Không quỵt à nha!

- Sáng không nhận được bưu phẩm à?

- Hả?

Nó trố mắt ra nhìn Joe. Người gửi quà cho nó đây sao? Nó cứ tưởng anh chàng nào thừa hơi chứ. >”<

...................

- Cảm ơn anh. Món quà đáng yêu lắm.

- Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?

- Nhớ chứ. Một con nhóc rỗi việc và một thằng ku xấc láo.

- “ Thằng cu xấc láo” ? Anh đấy à?

- Chứ còn ai vào đây nữa

...................

- Thực ra món quà anh tặng em là câu trả lời cho những câu hỏi cơ. Từ nay trở về sau cứ tiếp tục hỏi anh như thế nhé?

- Lộ rồi vẫn muốn tiếp tục sao?

- Anh có định giấu đâu mà bảo lộ. Tại em out sớm quá thôi. Mà đương nhiên là anh muốn tiếp tục, thật hạnh phúc khi được giải đáp mọi thắc mắc của em như thế. Nếu được, anh muốn không bao giờ ngừng lại...

Joe nói một hơi, khuôn mặt đang tái đi vì lạnh của anh chàng thoáng ửng hồng.
Nó sững người. Hạnh phúc? Khi giải đáp những thắc mắc ngốc nghếch của nó ư? Joe à, em không muốn phải suy nghĩ nữa đâu...

----------------------
Hà Nội 22/12

- Sắp Giáng sinh rồi. Anh có định đi đâu chưa?

- Chắc anh sẽ ngủ ở nhà thôi

- Không được. Giáng sinh thì phải đi chơi chứ. Ở nhà không thấy vô vị sao? _ Hip thốt lên

- Anh thấy không có gì khác nhau cả. Đâu cũng vậy thôi... _ Phong hờ hững đáp.

- New York...

- Gì cơ? _ Phong nhìn Hip khó hiểu

- Anh đi New York đi_ Cô nhắc lại

Cô không thể tiếp tục thế này nữa. Đã đến lúc cô phải nhìn thẳng vào sự thật ... Anh không yêu cô! Cô không muốn thấy anh như vậy, giống như một cái xác không hồn, chỉ tồn tại chứ không sống...


- A lô?

- Anh cho em địa chỉ của Zin đi?

- Anh tưởng mày yêu con bé Hip chứ? _ lão Zun nói giọng khinh khỉnh.

- Em...

- Tối đến làm giúp anh mấy bản báo cáo...

------------

Công viên Manhattan. Đêm lộng gió. Nó đang ở “ trái tim của New York”. Chính nó cũng không hiểu nổi nó đang làm gì ở đây trong cái lạnh cắt da cắt thịt này, trên người chỉ độc một cái áo len và một cái áo khoác mỏng. Nó phì cười khi nghĩ đến viễn cảnh tin nóng sốt được đăng trên Nhật báo New York sáng mai “CÔNG VIÊN MANHATTAN_ XÁC CHẾT ĐÊM GIÁNG SINH”.

Gió càng lúc càng thổi mạnh. Nó phân vân không biết có nên tiếp tục đứng đây? Không nghĩ ngợi nhiều, nó vẫy một chiếc taxi.

" Nữ thần tự do."


.....................


“ Kính...coong...Kính...coong...Kính...coong..."

Bấm chuông một hồi lâu mà vẫn không thấy ai ra mở cửa. Cơn sợ hãi dâng lên trong cậu. Cậu bắt đầu vừa đập cửa ầm ầm vừa gào lên:

- Zin! Zin! Em có trong đó không? Trả lời anh đi...

- Làm cái gì thế hả? Có biết mấy giờ rồi không? Cindy nó ra ngoài từ chiều rồi. Đồ điên”_ bà lão hàng xóm mở cửa, gào lên rồi lại đóng sầm cửa lại.

“ Ra ngoài? Em có thể đi đâu vào giờ này hả Zin?”

Cậu chợt nhớ ra...


------flash back-------

- Bây giờ em muốn đi đâu nhất hả nhóc?

- Mỹ.

- Nếu đến Mỹ em sẽ đi những đâu?

- Em cũng không biết. Nhưng chắc chắn em sẽ đến chỗ Nữ thần tự do...”

- Tại sao?

- Đến xem bả có lỗ mũi không...

------end flash back-----


- Zin Zin, mày là đồ ngốc! _ nó thở hắt ra.

- Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh thế kia thì đúng là ngốc thật.

Nó giật mình quay sang, không tin nổi những gì nó đang nhìn thấy, nó lắp bắp:

- Anh...sao...

Không kịp nói thêm chữ nào nó đã nằm trọn trong vòng tay của người đối diện. Nó nghe thấy tiếng thì thào bên tai:

- Tại sao? Tại sao anh đã sắp không thể chịu đựng được nữa..anh đã sắp bỏ cuộc...tại sao em vẫn không chịu trở về?...”

Cái ôm chặt đến mức nó cảm giác Phong muốn nó trở thành một phần thân thể anh, chặt đến mức nó nghe rõ hơi thở gấp gáp và tiếng tim anh đập dồn dập.

- Buông em ra_ nó khẽ gỡ tay anh ra nhưng nó càng gỡ thì anh càng xiết chặt hơn.

- Không.

- Anh muốn em tắc thở mà chết sao?

- Anh không buông. Nếu anh buông ra, em sẽ lại bỏ chạy. Có chết anh cũng không buông...


Nó muốn đẩy anh ra nhưng lại không nỡ... Cái cảm giác vùi mặt vào ngực anh sao mà dễ chịu thế, giọng anh sao mà ấm áp thế...Dường như bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhớ nhung đè nén anh đã dồn cả vào cái ôm ấy...

Đang lúng túng không biết phải làm sao thì...

“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone..”

Nó đẩy anh ra, lục tìm trong túi xách cái vật đang réo ầm ĩ trong đó.

“ Jen is calling...”

- Cindy nghe máy...

- Cindy...

Nó mới chỉ nghe đến đây thì đầu dây bên kia có tiếng khóc xen lẫn tiếng nấc.

"Cindy sao vậy nhỉ?"

- Jen! Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Jen vẫn tiếp tục khóc. Nó đã bắt đầu hoảng hốt.

- Zin! Ai vậy?_ Phong hỏi

- Yên lặng giùm em! _ nó bịt chặt ống nghe, quay sang anh và gào lên.

Anh tuy hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi gì nữa. Nhìn mặt của nó lúc này giống như là nếu anh dám nói thêm một câu nhất định nó sẽ giết anh vậy.

- Jen! Jen! Cậu nói đi! Nói mình nghe, có chuyện gì vậy?

- Mình đang..hức...ở...hức...bệnh viện...hức...

- Bệnh viện? Cậu làm sao?

- Không phải mình...hức...anh Joe...anh ấy...

- Mình tới ngay.

Nó lập tức cúp máy, vẫy một chiếc taxi, Phong đương nhiên cũng theo nó lên xe, nhưng nó chẳng còn để ý nữa...

“ Bệnh viện trung tâm!”

THE END

Nó và Phong đến bệnh viện khi đã rạng sáng. Hành lang bệnh viện sâu hun hút. Tiếng bước chân gõ xuống khoảng không gian im ắng và mùi thuốc sát trùng khiến nó thoáng rùng mình.

Jen ngồi bó gối trước cửa phòng phẫu thuật, khóc rấm rứt, thỉnh thoảng lại nấc lên. Cô ngước lên, nhìn nó với đôi mắt sưng mọng:

- Cindy! Hức…hu…hu...Anh Joe...

Nó ôm choàng lấy đôi vai bé nhỏ đang không ngừng run lên của Jen, khẽ vỗ về:

- Jen à, có mình ở đây…

.............................

“ Cạch..”

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Nó và Jen vội chạy đến, dồn dập hỏi:

- Bác sĩ, anh tôi sao rồi?

- Bác sĩ, anh ấy...

- Bác sĩ...

- .....

Vị bác sĩ già tháo cặp kính, khẽ thở dài, nói:

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh lại và hồi phục hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy.

Jen khóc nấc lên. Nó phải cố gắng lắm mới giữ được thân hình chỉ chực đổ sụp của cô bạn. Dù nó cũng muốn khóc, dù nó cũng đau đớn, nhưng nó biết nó phải mạnh mẽ, nó phải làm chỗ dựa cho Jen...

............................

- Có một vật tôi thấy cậu ấy giữ chặt trong tay. Tôi nghĩ cậu ấy muốn chuyển cho ai đó trong hai cô.

Nó nhận lấy một hộp quà nhỏ từ tay bác sĩ, sững sờ khi thấy trong tấm thiệp đính kèm với món quà vỏn vẹn hai chữ: “ Zin Zin” ...

Run run bóc lớp giấy gói bên ngoài, nó mở hộp. Bên trong là một sợi dây chuyền với mặt đá hình trái tim tuyệt đẹp cùng với một tờ giấy được gấp cẩn thận. Nó phải đưa tay lên bịt miệng ngăn tiếng nấc khi đọc những gì được viết bên trong. Một lá thư! Nét chữ gãy gọn quen thuộc của Joe như nhoè đi trước mắt nó. Anh viết bằng...TIẾNG VIỆT!

...................................

“ Zin Zin yêu dấu!
Đừng hỏi vì sao anh gọi em là Zin Zin! Bí mật...
Đừng hỏi vì sao anh biết tiếng Việt! Bí mật...
Giáng sinh rồi đó cô bé! Đã cầu nguyện gì chưa?
Trước đây không bao giờ anh tin vào những điều ước. Vậy mà từ khi gặp em, anh đã biết ước rồi đấy.
Đừng hỏi anh ước gì! Bí mật....
Giờ thì hãy hỏi anh bí mật là gì đi! Có biết câu trả lời của anh là thế nào không?...
................Anh yêu em...................
Hãy để anh được ở cạnh em, được không cô bé?
P/S: Anh cứ tặng dây chuyền trước nhé. Sau này, anh sẽ tặng...nhẫn nếu em muốn ^^.
KT: Joe”

....................................

- Zin! Em sao vậy?

Tiếng Phong văng vẳng bên tai khiến nó giật mình. Nó đã khuỵu hẳn xuống từ lúc nào.

Lá thư ngắn của Joe làm cho nó cảm thấy mình là người có lỗi...Nhưng là lỗi gì thì nó cũng không rõ...Phải chăng...lỗi của nó...là ...không thể yêu anh?...Giá như có thể sở hữư trái tim mình một cách toàn diện...Giá như có thể tìm thấy mình trong những giấc mơ...

-------------------------------

Mệt mỏi thả mình xuống ghế sô pha trong phòng khách, nó chẳng buồn bật điện lên dù trong nhà nó tối mù.

- Sao em không bật điện lên? _ Phong hỏi.

Giờ nó mới nhớ ra sự có mặt của anh. Chuyện của Joe làm nó gần như quên bẵng mất cuộc hội ngộ của nó và anh. Nó hỏi, tỏ vẻ lãnh đạm:

- Anh sang đây làm gì?

- Tìm em?

- Tìm em làm gì? _ Nó gắt lên_ Chẳng phải em và anh đã nói rõ rồi sao?

- Zin...2 năm trôi qua rồi....anh vẫn tưởng rằng sự quay vòng của trái đất sẽ đưa em trở lại bên cạnh anh...nhưng anh đã lầm, và anh thì không thể chịu đựng nổi nữa. Anh yêu em! Anh không muốn cứ phải tự dối gạt chính mình mãi.

- Híp thế nào rồi? _ nó hỏi một câu chẳng mấy liên quan.

Phong im lặng, chắc anh thất vọng vì nó có vẻ chẳng mấy động lòng . Anh nói:

- Vẫn khoẻ! Cô ấy nói anh sang New York tìm em..

- Ra vậy...

Nó đứng dậy đi lên phòng nó ở tầng hai.

- Tầng 3 còn một phòng nữa. Anh lên đó ngủ.

- Zin! Nghe anh nói đã, không phải vì My nói mà anh...

- Không sao! _ Nó ngắt lời anh rồi tiếp tục bước tiếp.

Nó biết rằng thực sự Phong sang đây là vì nó. Nó thừa nhận rằng cái gọi là lòng của nó đã mềm nhũn ra khi anh ôm nó vào lòng, khi anh nói rằng anh đã sắp không thể đứng vững nổi khi nó vẫn không chịu quay về, khi hơi thở ấm nóng của anh phả không ngừng vào gáy nó. Nó thực sự muốn hét lên để anh biết rằng nó đã hạnh phúc đến thế nào khi anh đang ở đây, thực sự rất muốn...Nhưng...lúc này, Joe cần nó hơn anh!

-----------------------------

Đã một tuần trôi qua, Joe vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Jen thì gần như chuyển hẳn vào bệnh viện, chỉ về nhà ngày một lần để tắm rửa và ăn uống. Cô bạn thường ngày vẫn tươi tắn là vậy mà giờ trông ủ rũ và thiếu sức sống. Thiếu Joe, Jen gầy đi trông thấy, đến nỗi nó phải gắt lên:

- Jen! Cậu gầy quá. Cậu về nhà ngủ một giấc đi. Mình sẽ ở đây với anh Joe.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết! Cậu về nhà đi. Nếu không anh ấy có tỉnh dậy cũng sẽ không nhận ra cậu đâu.

- Vậy...cảm ơn...

- Uhm, về ngay không thì bảo? _ nó nạt.

- Cảm ơn...

Cánh cửa phòng bệnh khép lại, tiếng bước chân của Jen nhỏ dần rồi im hẳn. Nó nhìn Joe, đôi mắt nhắm nghiền, làn da nhợt nhạt của anh làm nó thấy quặn thắt. Xiết nhẹ tay anh, nó khẽ nói:

- Em xin lỗi, Joey...

Nước mắt liên tục trào ra. Một chiếc khăn giấy khẽ chạm vào đuôi mắt nó khiến nó giật mình.

- Để anh lau nước mắt cho em, có được không?

Nó ngỡ ngàng nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ gỡ chiếc khăn giấy ra khỏi tay anh, thì thầm:

- Em tự làm được. Anh cứ về nhà trước đi...

- Anh muốn ở lại cùng em.

- Không cần đâu, thật đấy. Chìa khoá em để ở dưới chậu bách hợp trước cửa ấy.

- Vậy, anh về nhé. Tối anh sẽ mang cơm vào cho em.

- Cảm ơn anh.

Phong đi rồi, nó khẽ thở dài. Tại sao thói đời trớ trêu, chẳng thể nào cho nó một cơ hội trọn vẹn? Tại sao cứ phải hành hạ nó, tại sao lại để mọi người phải tổn thương vì nó? Tại sao...

Những ngón tay của Joe đang nằm trong tay nó khẽ cựa quậy. Nó vội ngẩng lên nhìn. Joe dần dần mở mắt một cách khó nhọc.

- Cindy...

- Anh tỉnh rồi...tỉnh rồi....Bác sĩ! Bác sĩ...

---------------------------------

Chẳng thể nào tả nổi niềm vui khôn xiết của nó và Jen. Lúc tận mắt nhìn thấy Joe đã tỉnh, Jen đã nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nó, nước mắt tèm lem mà không nói nên lời.

Joe tuy đã tỉnh nhưng bác sĩ nói phải nằm viện thêm để tiện theo dõi. Phong vẫn đều đặn theo nó vào thăm Joe dù nó nói là không cần thiết. Anh tuyệt nhiên không hỏi nó Joe là ai và nó thầm cảm ơn anh vì điều đó. Thật khó có thể nói rõ cho anh mối quan hệ giữa nó và Joe, hơn nữa nó cũng không muốn nói. Joe với nó không phải là một người bạn bình thường mà là một người bạn đặc biệt, nó coi Joe như một ông anh trai thực sự, còn nó đối với Joe thì... Có lẽ Phong cũng đã lờ mờ đoán ra tình cảm của Joe dành cho nó...

-------------------------------
1 tuần sau

- Cindy! Sao em không đeo?

- Đeo gì cơ ạ?_nó hỏi

- Sợi dây chuyền anh tặng.

Joe đột ngột nhắc đến sợi dây khiến nó lúng túng...

- Em...em...

Nó ngước nhìn Phong. Anh hiểu ý nên lẳng lặng ra khỏi phòng.

- Em ...nghĩ sao? _ Joe ấp úng, đôi tai dần chuyển sang đỏ lựng.

- Em...

- Là anh chàng đó à?

- Dạ?

- Người được đính kèm biểu tượng sweet heart trong friendlist của em?

- Anh...sao anh biết?

- Anh xin lỗi...

- Anh hack pass hòm thư của em?

Joe không nói gì mà chỉ gật đầu. Nó cũng không nói thêm gì nữa.

.......................

- Anh còn cơ hội không?

- Joe à...em...em không biết...

- Anh hiểu...anh chờ được...

- Em xin lỗi...

- Anh hiểu mà.

Ánh mắt chân thành của Joe làm nó thấy tim nó như bị đè nặng, cảm giác day dứt không yên khiến nó thấy khó chịu, thực sự nó không biết phải làm sao nữa...

----------------------------------------

Bữa tối diễn ra trong không khí căng thẳng hết sức. Phong và nó đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn, lặng lẽ dọn dẹp...

Đột nhiên Phong lên tiếng khi nó đang thu hồi nốt số bát đĩa để cho vào bồn rửa:

- Mai anh sẽ về nước... Đã book vé máy bay rồi. Chuyến 9h sáng.

- Uh..uhm...vậy à?

- Em có ra sân bay tiễn anh không?

- Chắc không được đâu anh, mai em vào thăm Joe.

- Uhm...vậy cũng tốt..

Anh không nói gì nữa mà lặng lẽ bước lên lầu. Nó cắn răng nhưng nước mắt vẫn rơi xuống những chiếc bát trong bồn rửa tạo nên những tiếng lách tách buồn bã...

-----------------------------------------

Sáng hôm sau như thường lệ nó vào thăm Joe. Đến nơi thì thấy Joe và Jen đang thu dọn đồ đạc. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Hai người làm gì vậy?

- Xuất viện! Bộ ở mãi trong này sao?_ Joe cười toe.

- Thế mà không báo cho em. Vào muộn một tí thì chắc giờ đang đứng trơ ra trong cái phòng này mà chả hiểu gì rồi..._ nó nói giọng trách móc.

- Rồi mà, anh xin lỗi. Mà...anh chàng kia đâu rồi? Sao hôm nay không vào cùng em?_ Joe hỏi.

- Anh ấy...hôm nay anh ấy về Việt Nam_ nó chùng giọng.

- Vậy sao?

- Vâng.

Nó nói, giọng run run, mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng tim nó đã lách tách tiếng vỡ...

- Em không giữ cậu ấy lại sao?

- Em không thể...Phong có cuộc sống riêng của anh ấy..Em đã lựa chọn bước ra thì không thể khuấy động một lần nữa đáng lẽ ra phải yên bình của anh ấy...

- Em sai rồi Cindy..._ Joe ngắt lời nó.

- Sao? _ nó tròn mắt nhìn Joe, thực sự không hiểu anh đang nói gì.

- Em đã sai. Em để cậu ấy đi đâu phải là đã trả lại cuộc sống yên bình cho cậu ấy! Cuộc sống của cậu ấy...sẽ “yên bình” một cách trọn vẹn chỉ khi có em trong đó thôi. Em rời bỏ cậu ấy, vô tình đã lại một lần nữa làm cậu ấy tổn thương rồi...

- Em...em...

- Cậu ấy đi chuyến mấy giờ?

- 9h.

- Bây giờ là 8h5’, vẫn kịp đấy_ Joe mỉm cười.

- Hử?

- Còn hử hả gì nữa, đi mau đi._ Joe khoát tay.

Nó lưỡng lự một lúc, rồi chạy như bay ra khỏi phòng, còn không chào Joe và Jen câu nào nữa. Nó đã quyết định rồi, nó không thể rời xa anh một lần nữa, không thể để tuột mất anh thêm một lần nào nữa...Nó gọi taxi, cuống quýt nói:

- Sân bay...sân bay...

Nhanh lên bác tài ơi...

-------------------------

- Anh hai, sao anh lại để Cindy đi tìm anh ta?

Joe chỉ mỉm cười không nói gì.

- Anh hai...

-.............

- Em thật không thể hiểu nổi anh nữa.

- Jen à...anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của cô ấy nữa. Anh muốn thấy cô ấy lúc nào cũng tươi cười...ngọc trai thì phải ở đúng chỗ của ngọc trai thì mới sáng bong được, Jen ạ!

--------------------------

Sân bay đông nghịt người, biết tìm anh thế nào đây?

Nó hùng hục chạy như một con điên giữa sân bay, mồm lẩm bẩm bài hát “ The wind of the love” . Lúc này mà vẫn còn tâm trạng để hát thì thật không thể hiểu nổi nó là thể loại người gì nữa =.=”. Đã hát đi hát lại nhiều lần lắm rồi mà nó vẫn không tìm thấy anh. Nó rướn người nhảy như con choi choi giữa dòng người đông đúc để có thể nhìn thấy cái dáng dong dỏng cao quen thuộc….thất vọng não nề….

Đưa tay lên xem đồng hồ, 9h5’ rồi…máy bay cất cánh rồi…Chẳng lẽ số phận quyết không thể cho nó thêm một cơ hội hay sao? Nó biết, dù có thể nó sẽ gặp lại anh ở Việt Nam, nó cũng không thể tự cho mình cơ hội nữa…Nếu không phải lần này…thì sẽ là…không bao giờ…

“……
………Now or never…….
…………………….”

Câu cuối cùng của bài hát bật ra khỏi cổ họng nó, nghẹn đắng! Now or never….
Nó thất thểu đi ra khỏi sân bay, gió từng đợt táp vào mặt, lạnh buốt! Như vậy…có nghĩa là…NEVER!

Nước mắt lại lã chã rơi….Biết đến bao giờ những cơn gió mới thôi làm đau nó đây?...

…………………………………

Nó đi bộ lang thang khắp thành phố đến chiều tối mới về. Mệt mỏi, lạnh giá, nhưng có hề gì với cơn đau sâu thẳm được dấu sau đôi mắt nó đâu…

“ Cạch”

Ủa, sao cửa lại không khoá nhỉ?

- Em về muộn thế?_ Tiếng nói từ trong bếp vọng ra.

Nó không thể tin vào tai mình nữa. Tiếng của anh!

Nó không thèm cởi giày mà chạy thẳng vào bếp để kiểm chứng. Đúng là anh! Anh bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt nó, đang pha cà phê…
Nước mắt lại rơi…

- Kìa, em làm sao thế? Anh chưa đi làm em khó chịu đến thế cơ à? _ Anh tiến về phía nó, giọng giận dỗi.

Nó lắc đầu quầy quậy, lao đến ôm chầm lấy anh, miệng gào tướng lên:

- ĐỒ NGỐC!

Phong vòng tay ôm lấy nó, không nói gì mà chỉ mỉm cười. Như vậy…tức là…NOW!

------------------------------

- Anh quên…vé máy bay ở chỗ em…_ Anh gãi đầu cười hì hì.

-……..

- Lần này em về với anh chứ?

-…………..

- Này, Zin! Zin!

Nó chỉ chăm chú ngắm anh nên chẳng biết anh đang nói gì nữa mà chỉ ú ớ:

- ơ…gì ạ?

- Lần này em về với anh chứ?

Nó lắc đầu lia lịa:

- KHÔNG ĐƯỢC!

- Tại sao? _ Phong nhíu mày_ Lại Joe à?

- Anh đừng có nói lung tung, về bây giờ để 2 năm rưỡi của em uổng phí à? Anh cứ về trước đi, em sẽ về khi kết thúc chương trình học.

- Hứa chứ? Anh nghi lắm.

- Em hứa!



-----------------------------

--------o0o THE END o0o----------

New Document
Trang trước :