ClassA7.Com New Document XtGem.com


Home
Wap2
Forum
19:24
08/08/12
Chào Bạn Chúc bạn một ngày tốt lành


Cập Nhật
+ Đang tập làm cái giao diện web cho wap.khó vãi
+ Đã update hình nền nhá...vô xem thử nè
Hình Nền
¤ Quảng Cáo
AnhSaoTroi.mobie.in Trang update nhiều truyện teen,truyện kiếm hiệp,tiểu thuyết...
3.
- Sao cua trai khó thế hả giời?? – Tôi hét lên.
- HẢ!!!!!!!!
Thôi chết, quên mất đang trong bữa tối. Lại còn là bữa ăn mừng hợp tác thành công giữa bố và chú Chiến nữa chứ!!
Tôi đúng là đầu to mà hộp sọ bằng hạt nho, não bằng phôi nho… híc… híc…
- Diệu Chiiiiiiiiiiii!!! Con gái con đứa kiểu gì thế hả?? Từ chiều đến giờ đầu óc để trên mây mẹ đã không nói, giờ lại còn ăn nói linh tinh nữa. Con…
Ôi đời tôi!! Đầu óc tôi còn đang bận bàn mưu tính kế chứ còn đâu mà… Haizzzz… Tại cái miệng hết, ăn nói tùm lum tùm la hoài… Mấy lần bị “ca” rồi mà không chịu “tỉnh ngộ”.
- Không phải, không phải. Con chỉ… chỉ là… con… - Tôi ấp úng, không dám nhìn mặt “tảng băng” nữa. Không cần nhìn cũng biết anh đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dò xét. Quả này chết chắc rồi!!!!!
- Con gái của bố, bắt cá 2 tay là không tốt đâu nha!! Dù con rất xinh đẹp lại đáng yêu, chắc chắn là có rất nhiều người thích con, nhưng mà… phải biết từ chối. Đừng nói đến việc đi tán tỉnh con trai! - Bố ơi là bố, bố không giúp con thì thôi lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
- Con dâu à, ngoại tình là tội nặng đấy!! Dù ta rất thương con nhưng mà… ta không thể bênh vực con chuyện này đâu!!!!! - Sặc… Tôi đến chết với mấy người này mất!
Tôi nhìn sang chị Hương cầu cứu, nhưng chị không thèm nhìn tôi, vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì. Chị bị làm sao thế nhỉ??
Tôi đành cúi gằm mặt, cắm đầu cắm cổ mà ăn. Mong sao hết bữa nhanh nhanh, tôi sẽ phi về phòng. Tránh được “tảng băng” lúc nào hay lúc ấy, đợi anh bớt giận rồi tính.

Tôi vừa đưa tay lên định mở cổng thì…
- Aaaaaaaaaaaaa… - Lại thế nữa.
Híc… híc… hôm nay tôi tàn đời rồi.
“tảng băng” đang giận lắm, tôi biết! Vì anh đang nắm tay tôi rất chặt, chạy rất nhanh.
Tôi cố gắng hết sức để chạy, cắn chặt răng không kêu ca 1 lời. Ngoan ngoãn nghe lời có khi còn được sống sót thêm chút xíu…
Chạy…
Chạy… chạy…
Chạy… chạy… chạy…
Rốt cuộc là anh muốn chạy đến đâu đây?? Còn chạy đến bao giờ nữa????? Mệt… mệt chết luôn… Trời ơi, không phải là anh muốn dùng cách này để “kết liễu” tôi đấy chứ!!?
Rầm…
- Áiiiiiiii… - Muốn dừng cũng phải báo 1 tiếng chứ?? Người gì mà cứng như đá ấy, va vào muốn vỡ đầu!!
- Nói đi!
- Hử!!? Nói… nói gì?!?? – Tôi ú ớ.
Ồ, đây chính là cái hồ lần trướng mà. Đẹp thật!!!!! Dưới ánh đèn đường mờ ảo lại càng đẹp hơn!!! Oa oa oa... sao mà “tảng băng” biết được nơi này nhỉ?? Đỉnh thật!!!
- Em đang cua ai??
- Anh K… à đâu… đâu có đâu?? – Hú hồn hú vía… suýt nữa thì… đầu lìa khỏi cổ. May sao lần này đầu tôi phản ứng nhanh nhậy!! Xem ra có tiến bộ á!
- Nói thật đi!!
- Hả?? A… a… thật m..à!! – Tôi cúi gằm mặt, lí nhí! Híc…
- Dạo này em lạ lắm!
- Lạ… lạ gì chứ??! – Tôi giật thót.
- Sáng vừa đến trường đã chạy như ma đuổi…
- Đâu có nhanh vậy?? – Tôi không đồng ý.
- Chiều thì ra muộn đến cả tiếng đồng hồ…
- Híc… chỉ có… 57’ thôi hà!! – Tôi phản đối.
- Cuối tuần thì chạy đi đâu mất tiêu…
- Cái này… đi chơi chứ đi đâu!!? – Tôi cãi.
Tôi còn đang suy nghĩ để phản pháo tiếp thì… “tảng băng” đột nhiên ôm chầm lấy tôi làm tôi giật nảy. Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Không phải là anh đang giận tôi hả??! Ặc… mà nãy giờ tôi nói linh tinh cái gì không biết!!?
- Em không thích anh nữa à?? – “tảng băng” lên tiếng làm tôi đờ người. Anh nghĩ cái quái gì thế??!
- Này, này!! Anh có bị thần kinh không? – Tôi đẩy “tảng băng” ra, 2 tay chống nạnh, gắt. – Không thích anh thì em còn làm bạn gái anh làm cái con khỉ gì??!
- Nhưng mà… em… thế tại sao lại phải đi cua trai??? – “tảng băng” nhìn tôi khó hiểu. Ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng lại sáng lên niềm vui…
- Aaa… Cái này… cái này… là chuyện khác… - Tôi ấp úng. Đúng là điên thật, nói sao giờ ta?? – Úiiiiiii… Này, anh làm gì thế hả?? - Thật là tức chết mà!! Tôi là con búp bê hả?? Muốn kéo thì kéo, muốn ôm thì ôm… Cẩn thận tôi mà nổi khùng lên thì sút anh sang tận Châu Úc chơi bây giờ??!
- Nói anh nghe!! – “tảng băng” thì thầm bên tai tôi.
Thật quá đáng mà!! Anh biết thừa là tôi không thể từ chối khi anh nói nhẹ nhàng tình cảm như vậy… Híc híc… Đúng là ác quỷ!!
- Nhưng mà… không được mà… Thật đấy!!... Anh ta trông hiền vậy mà lạnh ghê á!... Làm cách nào cũng không nổi!!!!! Haizzz… Mệt muốn chết! – Tôi than thở, cố tránh 2 cái tên.
- Ai thế?? Em kể đi! Có khi anh có thể giúp em cua anh ta thì sao??!
- Thật hả?? - Mắt tôi sáng lên. Cũng có thể lắm chứ, họ là anh em mà!!!!! Híhí… có “tảng băng” giúp sức thì anh Kiên chết chắc tồi. – Là thế này này… nhỏ Mai nó thích anh Kiên… vì thế nó nhờ em… nhưng mà khó ghê ý… anh Kiên dã man tàn bạo máu lạnh quá… thế đấy!!
- Ha… ha… - Tôi vừa kết thúc câu chuyện cua trai hết sức “thảm hại” thì “tảng băng” ôm bụng cười.
- Anh cười cái gì HẢ???! - Tôi bực mình quát.
- Aha… Đồ ngốc như em mà đòi bày cách tán anh Kiên!!??????
- Hứ!! Anh có giúp không thì bảo nào??!
- Ưm… ừm… OK… giúp thì giúp… Nhưng mà… phải đào tạo chị dâu đã!!
- Sặc… đào tạo hả?? Cái kiểu đào tạo của anh có mà đưa con người ta vào thẳng… nhà xác quá!! – Tôi nhăn nhó, thương thay cho số phận nhỏ Mai.
- Gì chứ!!? Anh không có ý đó. Anh chỉ “đào tạo đặc biệt” vậy với mình em thôi!
- What?????????????? – Huhu… số tôi đen thủi đen thui hà!!!!!!!!??

- Em phải… thế… thế… Dù đi đứng ăn nói phải ý tứ, yểu điệu… nhưng mà… phải là chính em… cá tính riêng… - Tôi ngồi vắt vẻo trên lan can, nghe câu được câu chăng.
Không hiểu với cái đầu “thông minh” của nhỏ Mai có hiểu những gì “tảng băng” nói không nữa, hay là lại làm trò hề chọc cười anh Kiên đây!!?

Oạchhhhhhhh…
- Trời ơi, biết ngay mà!! – Tôi bịt mắt lại không dám nhìn, than thở với “tảng băng” – Anh làm cái gì mà nhỏ Mai nó cứ ngã hoài vậy?? Cái con này thật hết chịu nổi mà!!
- Đừng có lo, đấy chính là Mai mà!! – “tảng băng” cười nói như không có gì xảy ra.
- Sặc… là cái đứa đi đứng suốt ngày ngã lăn quay á hả?? – Tôi nhăn nhó.
Cá tính gì không chọn lại chọn cái này?? Bập dập hết người chứ có gì đâu mà thích??

Oạchhhhhhhhhhhhhhhhh…
Huhu… Xem ra dù tôi có thuyết giảng cả thế kỉ này thì nó cũng không tỉnh ngộ nổi.

Oạchhhhhhhhhh…
Lần nào gặp anh Kiên cũng ngã ít nhất là 1 lần, còn nhiều nhất thì… không đếm nổi!
Tôi đến đập đầu vào tường mà chết mất!!!!!!!!
++++++++++++++++++++++++++

Chương 15: Chị thay đổi rồi!!!

1.
Haizzz…
Đã 3 tháng rồi mà nhỏ Mai vẫn không tiến nổi bước nào. Hay nói đúng hơn là… mỗi lần giơ chân muốn tiến là… oạchhhhhhhhh…
Tôi thật không sống nổi với nó mất!!? Đã vậy còn hay tưởng bở như con dở mới khổ!!
Anh Kiên đỡ nó dậy lúc nó ngã thì nó bảo anh Kiên quan tâm nó lắm.

Anh Kiên hỏi nó học hành thế nào thì nó kêu anh Kiên để ý đến nó rồi.

Anh Kiên mua đồ ăn cho nó (theo lời nhờ vả của nó) thì nó hét lên là anh Kiên yêu nó cực.

Híc… híc… Con bạn tôi…
- Chi!! Chị nói chuyện với em được không?? – Tôi đang mải suy nghĩ về cái con nhỏ “thông minh không ai bằng” kia thì chị Hương gọi làm tôi giật mình.
- Có việc gì ạ?? Về nhà nói không được sao chị? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Không. – Sao thế nhỉ??! Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Hương nói bằng giọng điệu tức giận như thế. Chẳng phải chị là ‘đệ nhất thục nữ’ sao????? Ai lại làm chị tức giận đến vậy nhỉ??! Không phải là chị tìm tôi nhờ “xử” cái đứa to gán đó chứ??

- Có chuyện gì thế chị? – Tôi nhanh miệng hỏi khi chị vừa dừng lại.
Đây là 1 cái phòng thí nghiệm vắng vẻ, hình như thường ngày không có ai dùng tới. Sao 1 người nhát gan như chị lại biết chỗ này thế?? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nguy hiểm lắm!!
- Chi à, em rời xa anh Ân đi! - Chị Hương nhìn tôi chằm chằm.
- Sao cơ?? – Tôi ngạc nhiên. Chắc chắn là tai tôi có vấn đề rồi. Sao người chị hiền lành của tôi có thể nói thế chứ??! Mà chẳng có lí do gì khiến chị nói thế cả!!?
- Chị bảo là em hãy rời khỏi anh Ân. Đừng có suốt ngày bám lấy anh ấy nữa!!
- Chị… sao chị… t..ại sao?? – Tôi lắp bắp, mắt trợn tròn. Chị đang nói cái quái gì thế?? Sao chị lại bảo tôi rời xa anh Ân?? Lại còn… cái gì mà… suốt ngày bám lấy anh ấy chứ??!! Vậỵ là sao???????!!!! Chị bị gì thế?!!!!
- Chị thích anh Ân!! Chị thích anh ấy ngay từ lần đầu nhìn thấy cơ!!! Chị…
- Chị… nhưng mà… chị… em không… - Tôi không nói được 1 câu hoàn chỉnh.
Không ngờ chị lại thích anh Ân… Tại sao lại là anh ấy?? Tại sao không phải là 1 ai khác????
- Nhưng mà… tại sao anh ấy chỉ nhìn em… mà không phải là chị?? Chị và em giống nhau y hệt!! Tại sao anh ấy không hề liếc nhìn chị lấy 1 lần???!!! Anh ấy không lần nào nhầm lẫn 2 chị em ta như những người khác… Tại sao… lại là em?????... - Chị Hương hét lên, òa khóc.
- Chị… chị… - Tôi hoảng hốt.
- Em hãy rời xa anh Ân đi!! - Chị Hương nói rành mạch rồi bỏ đi.
Tại sao??
Bất kì người nào khác tôi cũng chấp nhận hết!!?
Tôi không sợ!!

Nhưng tại sao lại là chị????
Chị Hương…
Chị song sinh của tôi…
Chị luôn yêu thương tôi…
Chị luôn quan tâm, bênh vực tôi…
Chị…
Vậy mà… sao chị lại như thế???

Không phải!! Đây không phải sự thật!!! Không phải đâu!!!! Chỉ là mơ thôi!
Tỉnh dậy nào, tỉnh dậy đi nào!!
- “tảng băng”, mau gọi em dậy đi!! – Tôi nói trong nước mắt.

Khóc chán, tôi đứng dậy, phủi lại quần áo, tóc tai. Tôi không muốn “tảng băng” biết chuyện này.
Tôi sẽ tự giải quyết.
Tôi sẽ thuyết phục được chị.
Tôi sẽ không làm như chị nói.
Đơn giản, vì tôi thích “tảng băng”… và anh cũng thích tôi… không phải chị… Tình cảm không thể ép buộc…

- EM LÀM CÁI TRÒ GÌ MÀ LÂU THẾ??????????? – vừa thấy mặt tôi, “tảng băng” đã quát ầm lên làm tôi giật nảy mình.
Nhưng mà… tôi lại không cảm thấy tức giận tẹo nào… Tôi biết, vì anh lo cho tôi nên mới như vậy!! Tôi rất vui! ^0^
- Hihi… xin lỗi mà!! Em phải chép nốt bài. Cô giảng nhanh dã man luôn á!! – Tôi nói dối, cố gắng cười tươi để “tảng băng” không nghi ngờ.
- Được rồi. Lần này tha cho em!
- Híhí… - Tôi cười tít mắt, nhanh chóng ngồi lên xe.
Dường như chuyện vừa nãy tôi đã không còn nhớ gì nữa!!
- Honey nhé!! – “tảng băng” lên tiếng.
- Không. – Tôi hét lên.
Không phải là tôi không thích uống trà sữa mà là… tôi sợ “tảng băng” sẽ phải đi cấp cứu mất. Lần nào đến Honey anh cũng gọi cái món quái gở ấy. Tôi có ngăn thế nào cũng không được! Thật là cứng đầu cứng cổ mà!!!! Vì thế cho nên… tôi luôn cố gắng hạn chế đến quán đó.
- Đi ăn kem. – Tôi nói dứt khoát.
- Được rồi. – “tảng băng” vừa cười vừa đạp xe. Đúng là khùng nhất quả đất!!!!!!

Híhí… Đi chơi với “tảng băng” rất chi là lợi về khoản thời gian. Dù có về muộn đến mấy chỉ cần nói là “Con đi cùng anh Ân” thì sẽ không cần nghe “ca” miễn phí nữa!!!!!
Như mọi khi, tôi vui vẻ vào nhà.
- Con chào cả n… Áaaaaaaaa… - Mẹ đã đợi sắn với… cái chổi trên tay… Híchíc… Dã man quá!!! – Con đi cùng anh Ân mà!!
- Ô… thế à!! Tốt lắm!!!! Vào nhà đi, con gái yêu của mẹ! - Ối giời ơi, mẹ thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả “tảng băng” nữa… Tôi thật là hổ thẹn khi nhận là con gái mẹ.
- Vâng ạ. – Nghĩ thế thôi nhưng mà tôi vẫn tươi cười, nhanh chân vọt thẳng lên phòng.

Cộc… cộccccc… cộcccccccccc…
Tôi vừa từ nhà tắm bước ra thì nghe tiếng gõ cửa. Chắc là bác Vân gọi xuống ăn cơm. Tôi nhanh chóng ra mở cửa.
- Cháu xuố… - Người tôi đông cứng.
Là chị…
Chị đang rất giận dữ… mặt hằm hằm… tay nắm chặt… nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi…
Chị…chuyện đó… là thật sao????
- Chị nói em không hiểu hả?? – Sao mà chị có thể nói với tôi bằng cái giọng chanh chua khinh khỉnh như thế chứ??! Trước giờ chị luôn nhẹ nhàng, ân cần cơ mà??!!!!!!!!!
- Em… em… - Tôi lắp bắp, vẫn chưa hết ngỡ ngàng về thái độ xa lạ này!!
- Chị nói lại 1 lần nữa. Em hãy rời khỏi anh Ân đi!! Nếu không thì đừng có trách chị.
- Chị à, tại sao chị lại như thế?? - Cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. - Anh Ân nói là anh ấy thích em mà!! Em cũng rất thích anh ấy. Em…
- Nếu không có em, anh ấy sẽ thích chị. - Chị Hương quả quyết.
- Chị Hương, tình cảm là hoàn toàn tự nhiên, không thể gò bó hay sắp đặt đâu. Đây không phải là 1 bài toán, không thể dùng công thức mà tính ra đáp số được. Chị à…
- Em đừng có bám lấy anh Ân nữa hiểu chưa?? - Chị Hương hét lên làm tôi ngã lăn quay.
May mà đây là tầng 4, mọi người không thể nghe thấy. Nếu không chăc mẹ sẽ ngất xỉu ngay lập tức!!
Thôi để từ từ giải thích với chị sau vậy!! ~_~

2.
Sắp thi học kì rồi, đầu tôi sắp nổ tung luôn đây!!
Ở trường thì lo giúp nhỏ Mai “theo đuổi tình yêu”…
Về nhà thì vắt óc ra nghĩ cách nói chuyện với chị Hương…
Lại còn ngày ngày bị “tảng băng” hành hạ…
Cắm đầu vào học… học… học…
Chúi mũi vào bài tập… bài tập… bài tập…
Haizzzz… Tôi đến chết sớm với mấy người này mất!! Cũng may là anh Trung đi Canada rồi, chứ anh mà ở nhà chắc đầu tôi nổ cái “Bùmmm”…
- Chi ơi, chiều nay tớ phải mặc gì?? Nói năng thế nào?? Đi lại ra sao?? À à… còn ăn uống nữa, ăn thoải mái hay chỉ nhỏ nhẹ từng chút một??? Tơ phải… - Tự nhiên nhỏ Mai từ đâu xông ra xổ 1 tràng làm tôi quay cuồng…
- Từ từ thôi. Nói nghe nào!! Anh Kiên rủ cậu đi chơi rồi hả?? – Mắt tôi sáng lên.
- Không. Là tớ rủ. Mấy lần rồi, nhưng hôm nay anh ấy mới đồng ý. - Nhỏ Mai cười tươi rói. Tôi thì đơ luôn.
- Cậu… cậu rủ hả?? Mà còn bị từ chối mấy lần sao??! – Tôi nản không để đâu cho hết.
Cái con của nợ này nữa, nó nóng lòng đến mức nào mà không đợi được anh Kiên mở miệng hả???? Nó vồn vã như thế khéo khi anh Kiên hoảng sợ chạy mất dép ý chứ!!?
- Dấu hiệu tốt đấy!! – Không biết “tảng băng” đứng sau tôi từ lúc nào giờ mới lên tiếng. Tôi khỏe mạnh vậy mà còn bị dọa sợ chết khiếp!! Nếu mà là người bị bệnh yếu tim chắc… trở thành khách quen của bệnh viện luôn quá!???
- Em cũng nghĩ thế?? Vậy em phải làm sao? À hay là bắt chước chị Hương nhỉ?? Chị ấy là thục nữ 100% mà!! - Nhỏ Mai tí tởn.
- Thục nữ hả??! Phải rồi. Haizzz… Không biết chị bị gì nữa!!???? - Tôi lẩm bẩm.
- Gì cơ???? - Nhỏ Mai ngạc nhiên nhìn tôi, vẫn không ngừng nhảy tưng tưng.
- À… không… không có gì… Cậu cứ là cậu thôi, chẳng phải bắt chước ai sất. Mà này, sắp thi rồi, nhớ phải học đấy!! – Tôi nhắc nhỏ.
- Ừ!! Biết rồi!!!! Yêu cậu nhấttttttttt… Moa… oa… oa…
- Trời, có bằng anh Kiên của cậu không vậy?? – Tôi chọc.
- Xí!! Mơ mà bằng. - Nhỏ Mai vênh mặt lên làm tôi tức muốn xì khói.
- Cái con nhỏ này, trọng sắc khinh bạn hả?? Đứng lại ngay!!! – Tôi đuổi nhỏ Mai chạy vòng vòng khắp sân, la hét um sùm.
- Lêu… lêu… thì cậu có khác gì tớ??????
- Cậu muốn chết lắm rồi phải không?
- Đâu có… tớ yêu đời ghê lắm!!
- Cậu… đứng lại…
- …
- …

Tan học, tôi chạy nhanh ra cổng trường. Nếu hôm nay tôi để “tảng băng” đợi nữa chắc anh xé xác tôi ra!!
Mấy lần anh đòi đến lớp đón nhưng tôi không cho.
Nếu anh mà xuất hiện ở đấy thì… đến tối chưa chắc chúng tôi ra được khỏi trường.
Tít… tít… tít…
Có tin nhắn: “ Chỗ cũ.”
Ặc ặc… từ khi nào mà chị Hương học được cách nói chuyện sặc mùi thuốc súng thế??! Rợn hết cả người!!!!!!!
Chắc là chị sẽ không gọi bọn đầu gấu đến đánh tôi đó chứ??! Tôi đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?? Tôi đã gặp chị mấy lần ở phòng thí nghiệm đó rồi, có lần nào bị sứt mẻ gì đâu mà…
Chỉ là nói chuyện chút thôi… nhưng mà tôi nói muốn đứt lưỡi mà chị vẫn không hiểu!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phải làm sao đây chứ??!
Chị thật là cố chấp quá đi!!!!!!!

Tôi đã bước vào đây được 5’ mà chị vẫn không có phản ứng gì.
- Chị!! Em đến rồi! – Tôi lên tiếng.
- Em không coi chị ra gì phải không?? - Đột nhiên chị hét lên làm tôi ngã bổ nhào vì bất ngờ. Âm lượng của chị cũng không kém tôi là bao. Đúng là chị ruột của tôi… con ruột của mẹ…
- Chị, chị bình tĩnh!
- Bình tĩnh à?? Nếu chị bình tĩnh thì em có nghe chị không?? Có rời xa anh Ân không???
- Chị!!!!!! Em đã nói rồi mà, tình yêu không thể ép buộc được. Nó hoàn toàn do trái tim, chứ không chịu sự điều khiển của não bộ đâu.
- Im ngay!! Chị nói thì em phải nghe, không được cãi!!
Gì kì vậy??! Cậy lớn bắt nạt nhỏ à!!!!
Trước giờ toàn là tôi mè nheo đòi chị cái này cái nọ, chưa lần nào chị quát vào mặt tôi như thế này. Chắc chị bị tẩu hỏa nhập ma mất rôi!! Làm sao để chữa trị nhỉ??! Hay là đưa vào bệnh viện nhỉ???
- Chị nghe em nói đi!! Chị thích anh Ân, nhưng mà… anh ấy đâu có thích chị?? Dù em bỏ anh ấy thì anh ấy cũng đâu thể thích chị được???... – Tôi cố gắng thuyết phục chị Hương lần thứ n+x.
- Chi à!! Nghe chị lần này đi, được không?? Cái gì chị cũng cho em tất, em muốn gì chị cũng làm hết, chỉ cần em rời khỏi anh Ân thôi. Chị sẽ khiến anh ấy yêu chị!!!!! Chị xin em đấy! - Chị Hương đổi giọng van xin tôi khẩn khoản làm tôi trào nước mắt.
- Có cần phải như vậy không??? Vì một người con trai, có đáng không?? Chị vì anh Ân mà không cần cả em hả?? – Tôi nghẹn ngào.
- Không phải đâu. Chỉ cần em nhường anh ấy cho chị thôi mà!! Chị cầu xin em. Làm ơn! Chị thích anh ấy thật lòng mà!!!
- Ha… ha… - Tôi cười cay đắng, rồi xổ 1 tràng. - Chị là chị của em, tại sao lại như thế?? Thích ư??? Chị thích anh ấy, em cũng thích. Hơn nữa, người anh Ân thích là em, là em chị nghe không??? Tại sao em phải từ bỏ? Người cần rút lui là chị đấy, không phải em! Em đã chịu chị đủ rồi, giờ em không chịu nữa. Em chính thức nói với chị, em tuyệt đối không bỏ cuộc.
Bốpppppp…
- Chị???! – Tôi ngạc nhiên cực độ. Không thể tin được có ngày chị lại đánh tôi… chỉ vì tôi không chịu từ bỏ tình yêu của mình… không nhường anh Ân cho chị…
- Đây chỉ là cảnh cáo thôi!! Em còn cố chấp nữa thì đừng có trách chị ác!!! - Chị Hương lạnh lùng nói làm tôi run rẩy.
Chị thay đổi rồi, thay đổi thật rồi!!
Không còn là người chị hiền lành dễ thương của tôi nữa…
Không còn là người chị luôn lén trốn ra ngoài mở cửa cho tôi mỗi khi tôi về muộn…
Không còn là người chị nửa đêm hì hục trong bếp để nấu mì cho tôi ăn…
Không còn là người chị hay thủ thỉ tâm sự với tôi hàng ngày nữa…
Rốt cục là tại sao???
Tôi đã làm gì sai??????
Tại sao chị đối xử với tôi như vậy????
3.
Lúc tôi ra khỏi trường thì đã xế chiều. Tôi gọi cho mẹ báo cắt cơm, vẫn lí do cũ: hẹn hò.
Bây giờ tôi không muốn về nhà…
Không muốn gặp chị…
Và cũng chẳng biết phải đối mặt với chị làm sao nữa…
- EM LÀM CÁI GÌ TRONG ĐÓ THẾ HẢ?? EM Ở ĐÂU MÀ ANH TÌM MÃI KHÔNG THẤY????? – Tôi đang thẫn thờ bước đi thì nghe thấy “tảng băng” quát làm tôi bừng tỉnh.
Tôi hoảng hốt quay đi, lau vội nước mắt.
- Có chuyện gì vậy? Em làm sao thế?? – “tảng băng” lo lắng hỏi.
- Không… có sao đâu?? Em chỉ… chỉ là… ra muộn chút thôi mà!! Em… em… ngủ quên… - Tôi gượng cười, cố gắng điều chỉnh giọng nói để nó bớt run rẩy.
- Có chuyện gì thế?? Nói anh nghe đi, đừng có chịu đựng!! Anh…
- EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ MÀ!! – Tôi hét lên, rồi sực tỉnh. – Em… xin lỗi!! Em… em… xin lỗi… xin lỗi anh… em… - Tôi lí nhí, cắn chặt răng để nước mắt không rơi. – Anh đưa em đến công viên được không??
- Ừ.

Ở công viên...
Hôm nay tôi chẳng có hứng thú chơi trò gì cả, chỉ vô thức bước đi, nhìn mọi người xung quanh vui vẻ, nghe tiếng cười đùa…
- Cẩn thận!! – “tảng băng” đột nhiên kéo tay tôi lại.
Thì ra đây là đường đi giành cho xe đạp đôi.
- Cảm ơn anh! – Tôi nói nhỏ.
May mà có “tảng băng”, không thì tôi đã bay lên cây chơi với sâu không chừng!!
- Tàu lượn siêu tốc nhé! – Anh đề nghị.
À phải rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ??! Mọi buồn phiền sẽ theo tiếng hét tan biến…
- Vâng.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… - Tôi lấy hết sức bình sinh hét lớn.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… - “tảng băng” cũng hét to.
Đột nhiên tôi nhớ ra 1 chuyện… lần trước anh nói…
- Anh có tâm sự phải không?? – Tôi hỏi. – Nói em nghe được không?
- … - “tảng băng” im lặng nhìn tôi chằm chằm.
- Anh không muốn nói thì thôi. Không sao. – Tôi thất vọng, nhưng vẫn cố gượng cười.
Anh không thể nói cho tôi biết sao??
À phải rồi, tôi chỉ là 1 con ngốc…
1 con ngốc làm sao mà đáng tin cậy được chứ??!!!!

Xuống khỏi tàu lượn, tôi choáng váng suýt ngã.
- Cẩn thận!! – “tảng băng” nhanh tay đỡ tôi. Ngay lập tức tôi nhảy lên lưng anh.
- Anh cõng em!! – Tôi nói.
- Được rồi!!
- Hihi… “tảng băng di động” cõng đồ ngốc!! – Tôi cười tươi. Quả thật là tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

- Thực ra… chuyện đó… anh… - Tự nhiên “tảng băng” lên tiếng.
Không đầu… không đuôi… khúc giữa cũng đâu mất tiêu… Tôi hiểu bằng niềm tin và hi vọng à????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Chuyện gì cơ?? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Anh không phải là con đẻ của bố mẹ. – Anh nói nhẹ nhàng mà sao tôi thấy có gì đó đau lắm!!
- Anh… anh… haha… anh đùa em hả?? Làm gì có ch… - Tôi lắp bắp.
- Là thật đấy!! – “tảng băng” cắt ngang lời nói của tôi.
- Là thật ư?? Vậy anh… anh là… con riêng… hay… con nuôi??? – Tôi hỏi tiếp.
- Con riêng. Là con của bố và… - “tảng băng” cúi đầu nói.
- Ai?? – Tôi tò mỏ hỏi.
- Dì Cao Diễm Nhung.
- Hả??
Tôi rơi xuống đất cái bịchhhh…
- Aidaaaaaaaa… đau quá!!!
- Em không sao chứ??! Đúng là ngốc! Ngồi trên lưng người ta cũng không nổi… – “tảng băng” đỡ tôi dậy, không ngừng chọc ngoáy tôi làm tôi tức điên người.
- Hứ!!? Cái gì chứ?? Tại anh chứ bộ!? Nói năng sốc không chịu được… - Tôi im bặt.
Sắc mặt “tảng băng” sa sẩm.

- Vậy em còn thích anh không?? – Mãi lâu sau, “tảng băng” lên tiếng. Anh nhìn sâu vào mắt tôi làm tôi đứng không vững.
- Gì cơ?? – Tôi khó hiểu hỏi lại.
- Anh chỉ là 1 đứa con riêng. – “tảng băng” cúi đầu, nói nhỏ.
Nhìn anh như vậy tôi đau lắm!!!!!!
Bây giờ thì tôi biết nó đau ở đâu rồi… trái tim…
- Con riêng thì sao chứ??! – Tôi nói lớn. – Con gì mà chả là ngươi, phải không?? À quên… anh đâu có phải người, là yêu quái á!!!!!!!!!!!!!!!!!! Băng thành tinh á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Phìiiiiiiiiiiii… - “tảng băng” bật cười.
- Hihi… dù sao em vẫn thích anh cười hơn. Anh cười trông đẹp trai lắm!!! – Tôi vui vẻ nói.
- Cảm ơn em. Có người để chia sẻ thật tốt!
- Hứ!!? Chứ bây giờ anh mới biết sao????? Đúng là cái đồ “tảng băng câm”…
- Gì hả?? – “tảng băng” tỏ vẻ tức giận, nhưng khóe môi lại nở nụ cười đẹp như thiên thần.
- Mà tại sao anh biết chuyện đó?? – Tự nhiên tôi tò mò kinh khủng… hoặc cũng có thể là quan tâm chăng??!!!!!!!
- À… năm anh học lớp 3… có 1 đêm anh thấy khát nước nên tỉnh dậy…
- Rồi anh đi qua phòng bố mẹ và tình cờ nghe thấy họ cãi nhau về chuyện của anh, phải không?? – Tôi chen vào, mắt lấp lánh.
- Sao em biết? – “tảng băng” hết sức ngạc nhiên.
- Úi giời, chuẩn không cần chỉnh. Em mà lại!!!!! – Tôi vênh mặt lên.
Cốccccc…
- Áaaaaaaaa… híc híc… suốt ngày đánh em!! Anh đánh nhiều vậy không chán hả?? Ghét anh lắm! – Tôi tru tréo lên.
- Đồ ngốc như em, đánh cho tỉnh ra. – “tảng băng” nói tỉnh bơ.
- Híc… đánh nhiều quá ngu đi thì có… - Tôi cãi. – Mà anh có nhớ mẹ không?? – Tôi hỏi.
- … - “tảng băng” không nói, chỉ im lặng ôm tôi. Haizzzz…
- Thôi đi ăn đi, em đói lắm rồi!!! – Tôi xoa xoa bụng, nhăn nhó.
Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô Hằng lại lạnh nhạt với “tảng băng” như vậy. Cũng không thể trách cô được, ai có thể chấp nhận việc chồng mình ngoại tình chứ?? Và lại còn với chính đứa em gái ruột của mình nữa!!
Nhưng mà… “tảng băng” cũng đâu có lỗi gì đâu?? Lỗi lầm là ở chú Chiến và cái cô Nhung kia… nhưng… dù sao thì… đó cũng là chuyện đã qua… nên quên đi thì tốt hơn… Với lại… cô Hằng và cô Nhung là chị em ruột thịt… có gì không thể tha thứ chứ??!
Chị em ruột thịt…
Có thể không?????
Chính tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh khó xử mà!!
Haizzzzzz……. Càng nghĩ lại càng rối…….. Mà càng rối thì cáng nẫu ruột……. Mà càng nẫu ruột thì lại càng………….
- Ăn đi chứ!! Em nghĩ gì vậy?? – “Tảng băng” lên tiếng làm tôi giật cả mình.
Ờ nhỉ… ăn thôi… nghĩ nhiều làm quái gì??!
Đến đâu hay đến đấy!!

New Document
Trang trước :


Duck hunt