-Alô,đội trưởng hả?.....Dạ...dạ...dạ....Vâng em biết rôì
Tắt điện thoại Gia Lâm tiến tới bàn của tụi bạn rồi noí:
-Thôi tao về trước nha.Tụi bây ở lại vui vẻ nha
-Sao về sớm vậy hả?
-Ngày mai tao có việc rôì.Nhiệm vụ mới.
Nói rồi Gia Lâm tiến thẳng ra phía cửa bỏ lại sụ nuối tiếc của bạn bè.Hừ...Tú Linh th? dài nhìn theo Gia Lâm rồi noí:
-Một lần nữa...lại một lần nữa nó bỏ tụi mình lại.Nó khác xua quá nga? xua ba mẹ nó có gào nó cũng ko chịu về vậy mà bây giờ....Ðúng là đứa trọng việc khinh bạn
Thôi mày uống đi đừng nói nữa.Tao kêu tu? bay đến đây để ca ca? lương hả?
-Ðúng rồi -Thảo Quyên quàng cổ Minh Cầm ủng hộ
Cả bọn gật đầu đồng ý...Gia Lâm lững thững bước ra khỏi quán bar,con đường với hai hàng cây cao hôm nay thật vắng vẻ cũng giống như tâm trạng của Gia Lâm-một sự trống trải đến vắng lặng.Đi trạm xe buýt Gia Lâm ngồi xuống ghế một cách uể oải,mỗi lần nhu vậy Gia Lâm la? nh? đến ba nếu có ba ở đây thì ba sẽ ôm nó rồi động viên nhưng....s? chẳng bao giờ được như thế nữa vì ba đã đi rồi đi đến một nơi xa lắm một nơi mà Lâm ko thể đến...Tại Lâm...đúng vậy tại Lâm chỉ vì chút sĩ diện mà Lâm đã cãi lời ba để rồi bỏ nhà và khiến ba phải đi tìm và chiếc xe đó đã tông vào ba...Khi biết chuyện Lâm chạy dến bệnh viện.
Ba nằm đó với toàn thân đầy máu thấy Gia Lâm ông đưa tay lên mặt Lâm rồi nói một cách khó nhọc:
-Hừ...Co..n..hãy thay ba chăm sóc mẹ và hai em giúp ba nghe con.hay mạnh mẽ lên hãy sống cho tốt con nhé
Nói rồi ba nhắm mắt cũng chính lúc đó hai giọt nước t? mắt Lâm rớt ra hòa cùng tiếng khóc của mẹ cùng các cô...Mới đó đã 4 năm rồi bây giờ Gia Lâm đã thực hiện được phần nào lời ba nói Gia Lâm đã mạnh mẽ hơn,Lâm ko cho phép mình gục ngã trước cuộc đời này nước mắt ko được rớt nữa ch? trừ 1 ngày dó là ngày giỗ ba
Th? rồi Lâm thở hắt ra rồi đúng dậy tiếp tục đi,lê từng bước chântrông Lâm nhu k? mất hồn bỗng Ầm..Lâm ngã lăn ra đường trong khi còn chưa xác định đuọc chuyện gì thì một tiếng nói cất lên:
-Đi đứng thế hả?Bộ mù à?
Gia Lâm đứng dậy di tiếp bỏ mặc cô gái dang lớn tiếng:
-Này tông vào người ta ko xin lỗi mà bỏ đi thế hả?...Này có nghe tôi nói ko hả?Ðiếc à?Nhìn bảnh bao thế mà lại điếc...Tội nghiệp
part 2
Nhung tôi muốn nó phải về nhà trước 10h đêm.Anh làm đc ko?
-Dạ ông yên tâm.
Gia Lâm bước ra ko khỏi thắc mắc về tình cảm giữa cha con ông Nhân.Gia Lâmtự hỏi:"Ðây là hai cha con sao cứ như 2 người dưng vậy,ko như ba với mình..."Dòng suy nghĩ của Gia Lâm bị cát đứt vì Thiên Trúc dang đứng trước mặt với chiếc quần soọc tráng cunh2 chiếc áo hai dây trong bộ đồ này các đuòng cong vốn có của cô đc nhìn chính xác cùng làn da trắng mịn.Vừa thấy Gia Lâm cô nói với giọng thắc mắc thì ít chế nhạo thì nhiêù:
-Ko hiểu sao trên đời này lại có người hành nghề vệ sĩ nhỉ?Một nghề ko ra gì cả.
Nói rồi cô bước qua mặt Gia Lâm tiến thẳng ra vườn noi có chiếc bàn dưới bóng mát của những cái cây nơi na? gió thổi lộng ngồi dây để thưởng thức tách cà phê vào buổi sáng là lí tưởng nhất,về phần Gia Lâm tuy biết câu nói kia là dành cho mình nhưng theo kinh nghiệm lúc này im lặng là thượng sách nên cũng bước them Thiên Trúc ra ngoaì.
Ra đến noi cần đến Thiên Trúc dang tay ra dể thưởng thụ ko khí buổi sáng cùng những làn gió mát cùng hòa mình vào thiên nhiên,Gia Lâm đứng cách dó chừng 5 bước chân với bộ măt lạnh băng đúng phong cách của 1 vệ sĩ.
Bỗng...Tit...Tít...Tít...Tiếng đt làm cho Thiên Trúc mở mắt kéo hồn về với hiện tại.
-Alô!Thúy hả? Mày gọi có chuyện gì ko?
-Tao nghe nói mày chia tay với thằng Bình rồi hả?
-Ừhm...Tại nó cứ muốn lên giường với tao nên tao chia tay luôn.Tao ghét những đứa như vậy.
-Mảy làm vậy là đúng...Nhưng mà coi chừng thằng này ko phải tay vừa đâu
-Tao mà sợ nó ák còn lâu -Mà mày gọi tao vì chuyện đó hả?
-Ko, tối nay mày có rảnh thì đi chơi với tao,tao mới biết 1 chỗ vui lắm.
-Tối hả? Chắc được...nhưng tao sắp rơi vào thời kì mất tự do rôì
-Sao vậy?
-Ông già tao vừa thuê vệ sĩ nữa.
-Hả? Trời đất đây là tên thứ mấy rôì?
-Tao ko nhớ
-Chậc...Mày lo cái gì ai chứ mày thì tụi vệ sĩ nó thấy cũng phánh thôi à.
-Hahaha... Tao mà tụi nó sợ là phải rôì.Vậy tối nay nha mấy giờ...10h hả ...OK chỗ cũ đợi tao ở đó nha.
Thiên Trúc vô tư nói mà ko để ý cuộc nói chuyện đó dã bị Gia Lâm nghe hết.
9h tối Thiên Trúc bước ra cửa chưa kịp nắm lấy cửa thì 1 bàn tay đã đưa ra chặn cô lại cùng tiếng nói:
-Cô chủ định đi đâu vậy?
Ngước mắt nhìn lên để xem chủ nhân của bàn tay kia là ai mà to gan thì Thiên Trúc bỗng nhăn mặt khó chịu khi thấy đó chính là Gia Lâm.
-Tôi đi đâu phải nói với anh sao?
-Ðúng vậy vì tôi là vệ sĩ kiêm quản lý của cô mà.
-hừ...Được rồi tôi đi chơi với bạn đc chưa.....Này đừng nói là anh muốn đi với tôi nha
-Tất nhiên rồi đó là việc tôi phải làm mà.Vậy chúng ta đi bây giờ luôn nhé.
-Anh dám...
-Cô chủ sao còn chưa đi, bộ cô đổi ý rồi hả?
Ko nói lời nào Thiên Trúc way phắt lên lầu tiếng guốc của cô đạp xuống nền nhà nghe muốn rung chuyển căn nhà luôn vậy.Vào đến phòng cô quang hết đồ vật xuống cho bõ tức vừa lúc đó thì đt reo,đó là Thuý
-Trúc hả?Mày ở đâu sao tao ko thâý?
-Đang ở nhà sao mày thấy tao đc.
-Trời ạ! bây giờ sao chưa ra nhanh lên coi chừng ko kịp.
-Tao ko đi đc vướng con chó săn ở nhà rồi
-Con chó nào vậy?
-Tên vệ sĩ chứ ai...Hắn đòi đi theo để bảo vệ mà tao ko thích như thế vì chắc chắn tao sẽ phải về trước 10h cho coi.
-Gay nhỉ!
-Thế mới nói mày có cách thì giúp tao đi.
-Từ từ để tao nghĩ.....Ah tao biết rồi mày còn nhớ cái quán Thanh Trâm ko?
-Cái quán Karaoke đó hả nhớ thì sao?.....Ah mày nói dến lối đi bí mật trong phòng số 5 chứ gì
-Mày ko hổ danh bạn tao.Vậy bây giờ mày bảo hắn đưa mày tới đó rồi cho hắn đứng ngoài rôì tao với mày chuồn wa lối bí mật.OK
-OK.Cứ vậy đi
Tắt đt nụ cười đắc chí hiện lên môi Thiên Trúc ,cô ra khỏi phòng gọi Gia Lâm và noí:
-Bây giờ anh làm ơn chở tôi đi đến quán karaoke Thanh Trâm